Chương 17: (Vô Đề)

Anh quay lại nhìn tôi: "Nếu tôi không đi, tôi sẽ trở thành kẻ bất lịch sự, thất hứa. Du Khinh Diên, hôm đó tôi cảm thấy mẹ cô rất thích tôi, cô nghĩ tôi không đi có được không?

"Tôi nghẹn lời. Anh lại nói:"Cô ở yên trong phòng."

Anh bước qua tôi, tôi quay đầu lại: "Anh đi đâu?"

"Công ty.

"... Khoảng 9 giờ 30, tôi đang cố gắng cắt tóc mái, tay run mãi, thì Long Chiểu đột nhiên gọi điện. Tôi nhìn mình trong gương, nghe máy:"Alo?"

Bên kia hơi ồn ào, một giọng nam nửa quen nửa lạ truyền tới: "Này, phải cô không? Cô đến phố Khai Hòa đi, Long Chiểu có chút say rồi."

Tôi nhận ra, đây là anh chàng ở hồ bơi hôm đó, Cốc Luân.

"Long Chiểu mà cũng say à?" Tôi tỏ vẻ nghi ngờ.

"Hừ, đừng nhắc nữa." Anh ta tặc lưỡi, "Mấy lão cáo già cứ chuốc rượu anh ta thôi."

Nói đến đây, anh ta cười: "Cô không biết mấy cô gái xung quanh nhìn anh ta như thế nào đâu. Nếu không phải tôi trông chừng, tối nay người đàn ông của cậu chắc mất trong sạch rồi..."

Còn chưa nói hết, bỗng có tiếng "bốp" như điện thoại rơi xuống đất.

"Này, cái quái gì thế, nhanh đến đi, ánh mắt cậu ấy giờ như muốn g.i.ế. c tôi ấy.

"... Tôi đành khoác áo rồi ra khỏi nhà. Đang đi thì nhận được tin nhắn, địa chỉ là một quán bar trên phố Khai Hòa. —— Tại sao lại đi bar? —— Đưa anh ấy đi trốn mà..... Bar còn nguy hiểm hơn đấy ông anh?! Khi tôi đến, Long Chiểu ngồi im trên ghế sofa, nhìn có vẻ tâm trạng nặng nề. Tôi nhìn sang người bên cạnh: Anh ấy không say sao? Cốc Luân nói:"Say rồi đấy, anh ấy im lặng thế này không rõ ràng à?"

"......"

Tôi bước lại gần, vỗ nhẹ vào vai Long Chiểu: "Anh có nhận ra tôi là ai không?"

Cốc Luân nhanh chân cười rồi rời đi: "Vậy tôi không làm phiền hai người nữa.

"Long Chiểu ngẩng lên nhìn tôi, một lúc sau, gật đầu. Tôi kéo tay anh:"Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Về nhà, chẳng lẽ anh định ngủ ở đây?"

Anh nói: "Tới cục dân chính trước."

Tôi ngơ ngác: "Đi làm gì đêm khuya vậy?"

"Ly hôn."

Tôi bất ngờ thốt lên: "Gấp vậy sao?"

"Chẳng lẽ em không muốn ly hôn?

"Anh nở nụ cười, khóe môi cong lên, ánh mắt đong đầy ý cười. Tôi bị những lời của anh ấy làm cho choáng váng:"Gì cơ?

"Anh ấy rất nghiêm túc, gật đầu:"Anh đồng ý với em."

"..."

Thấy tôi im lặng, anh ấy nói tiếp: "Em thích anh."

Tôi trố mắt: "Hoang đường..."

Anh ấy lại nhanh miệng: "Anh cũng đồng ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!