Chương 15: (Vô Đề)

Trên bàn ăn, về chủ đề tôi đã 26 tuổi mà vẫn chưa có người yêu, mẹ tôi lại bắt đầu bài giảng kéo dài nửa tiếng.

Nói xong, bà thúc nhẹ cùi chỏ vào ba tôi: "Du Xuyên Bình, ông bị câm à?"

Ba tôi liếc bà một cái, trách nhẹ:

"Hoàng thượng còn chưa gấp, thái giám đã lo. Chuyện của người trẻ bà lo làm gì? Tiểu Diên không có người thích cũng là chuyện bình thường, con gái tôi xinh đẹp thế này, sao có thể dễ dàng cho mấy gã đàn ông hôi hám kia. Nếu cả đời nó không lấy chồng, tôi sẽ nuôi nó."

Tôi còn chưa kịp cảm động thì bầu không khí đã bị mẹ tôi phá vỡ. Bà đưa tay véo tai ba tôi, giọng cao lên một tông: "Ông chửi ai là thái giám đấy hả?!

"Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài"cmt

"review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB:"Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"......"

Tôi ngồi bên cười không thành tiếng, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.

Khoảng mười giờ, hai người chịu không nổi nữa liền vào phòng ngủ, dặn dò tôi đủ thứ rồi mới vào phòng.

Tôi rửa chén xong, chuẩn bị mang rác đi đổ.

Nhìn qua cửa sổ, mưa đã ngừng, tôi nhanh chóng thay giày.

Thùng rác chung ở tầng trệt đã đầy, tôi đành vòng ra chợ để vứt.

Đường phố vắng vẻ, thi thoảng chỉ có một chiếc xe chạy vụt qua.

Tôi càng đi càng cảm thấy lạ, cứ có cảm giác có tiếng bước chân phía sau, nhưng khi quay lại thì không thấy gì.

Đến khi đi qua một con hẻm, một lực mạnh bất ngờ đẩy tôi vào trong, túi rác bị hất văng ra, tôi chống tay vào tường, đau đến mức không nói nên lời.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tôi quay lại, đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo đang cười.

Kim Triệu Gia.

Tôi hít một hơi, lắc lắc cổ tay.

"Rình được cô thật không dễ." Hắn cúi người xuống nói, nhìn tôi chằm chằm vài giây, rồi cười: "Sao không dũng cảm nữa, tiếp đi chứ.

"Tôi không trả lời, trong lòng thấy tuyệt vọng, vì con hẻm này rất dài và tối, tạo cho người ta cảm giác không có lối thoát. Tôi chỉ có thể suy nghĩ thật nhanh, ánh mắt không rời khỏi Kim Triệu Gia. Hắn cao hơn tôi nhiều, cúi xuống nhìn tôi. Ngay sau đó, hắn giơ tay định tát tôi. Tôi phản ứng rất nhanh, né được, hành động này làm hắn giận dữ, hắn chộp lấy cổ áo tôi, đẩy tôi sát vào tường."Trốn cái gì mà trốn?"

Hắn cười lạnh, "Cô nghĩ hôm nay cô trốn thoát được à?"

Tôi thở gấp, rồi cười theo: "Muốn g.i.ế. c tôi hả? Tôi lớn thế này người muốn g.i.ế. c tôi cũng nhiều lắm, anh muốn là người đầu tiên hả?"

Hắn ghé sát vào tôi, hơi thở phả vào mặt tôi, tay to bè đập mạnh vào mặt tôi: "Ồ, cô nghĩ tôi không dám à?"

"Mặt này xinh lắm, để tôi hôn vài cái, tôi sẽ nhẹ tay hơn.

"Tôi hơi nghiêng đầu, Kim Triệu Gia lập tức dí sát lại, chưa kịp chạm vào, tôi bất ngờ dùng hết sức húc vào trán hắn."Khốn nạn!

"Hắn lùi lại một chút, tôi không chần chừ mà đá vào phía dưới của hắn, nhưng chân vừa đưa ra thì bị hắn chộp lấy cổ chân. Tôi liền tát vào mặt hắn, nhân lúc hắn thả lỏng tay, tôi mạnh mẽ đẩy hắn ra. Kim Triệu Gia nắm cổ áo tôi kéo xuống, chửi thề."Đồ con hoang!"

Tôi đánh lệch mặt hắn: "Mày thử chửi lại xem?"

Hắn lật người, quật tôi xuống đất, và tôi lãnh trọn một cái tát.

"Không biết điều à? Được rồi! Để tao xem tao xử mày thế nào!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!