Chương 89: (Vô Đề)

Gương mặt Thẩm Dung Dung lại hơi đỏ lên.

Không biết tại sao, cô cảm thấy người anh trai này có chút giống bố, giống như…. con công đực mở màn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô gái nhỏ tuổi vẫn nhỏ, vẫn không biết có một từ có thể hình dung hoàn mỹ hành động này

-- thả thính.

Thẩm Tương không hề hay biết cô em gái ruột đang oán thầm anh: "Có muốn chơi một trận nữa không?"

Cô lắc đầu: "Em phải để mắt nghỉ ngơi."

"Cận thị rồi?"

"Vâng."

"Chậc chậc, đáng thương, nếu sau này Tỏi Nhuyễn nhỏ phải đeo kính thì không xinh gái nữa rồi."

"Anh không bị cận thị sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đương nhiên, thói quen dùng mắt của anh rất tốt."

Thật ra là lúc nhỏ anh từng bị bố tẩn một trận.

Nhưng chuyện mất mặt này không cần thiết phải nói cho em gái nhỏ của anh biết.

Thẩm Dung Dung có chút ngưỡng mộ, quay sang hỏi Trần Gia: "Cậu có bị cận thị không?"

Trần Gia: ".... Có một chút."

"Ha ha ha." Cô gái nhỏ lập tức vui vẻ trở lại: "Anh nhìn đi, không phải chỉ có mình em có thói quen dùng mắt không tốt, là trẻ con bây giờ đều cận thị."

"Ồ, thế sao?" Thẩm Tương kéo dài giọng, ý vị thâm sâu nhìn Trần Gia.

Trần Gia đỏ mặt tránh ánh mắt của Thẩm Tương.

Luôn cảm thấy bị ông anh lớn hơn có mấy tuổi này nhìn thấu.

Thẩm Tương: "Nếu đã để cho mắt nghỉ, không bằng ra ngoài, tầm nhìn càng tốt hơn."

"Được ạ."

Ba người đi ra ngoài, bên ngoài là sân cỏ rộng lớn, có người chuyên cắt tỉa dọn dẹp, sạch sẽ đẹp đẽ, một vùng xanh mướt.

Thẩm Dung Dung chạy đến cổng chính, nhìn khoá mật mã giống nhà mình y như đúc, hỏi: "Anh ơi, mật mã của cái khoá này cũng là sinh nhật của mẹ ạ?"

Thẩm Tương: "Ừm hứm, nhà em cũng thế à?"

Thẩm Dung Dung thở dài một hơi: "Đúng vậy, nhà em mẹ em làm chủ gia đình."

Thẩm Tương bật cười.

Quả nhiên, không cần biết là thế giới nào cũng đều như nhau.

Thẩm Dung Dung hiếu kỳ đẩy cửa ra, đúng vào khoảnh khắc này, không gian lại bị bóp méo lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!