Không đợi Khương Mạt trả lời, Thẩm Vân chen vào: "Để con đi lấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói rồi liền bước đến, đưa bát đũa trong tay cho Khương Mạt: "Đi múc cơm đi."
Cô gái nhỏ của anh còn chưa từng lấy dép cho anh sao có thể lấy cho người khác?
"Ồ…." Mặc dù vẫn lơ mơ chưa hiểu gì, nhưng theo bản năng cô cảm thấy Thẩm Vân không vui cho lắm, ngoan ngoãn nghe lời vào trong bếp múc cơm.
Lâm Thái Lịch vốn đang nhìn Khương Mạt, lúc này chuyển tầm nhìn lên người Thẩm Vân, đây chính là ông xã trong lời đồn của Khương Mạt?
Thẩm Vân mặc áo sơ mi trắng, bởi vì vừa rồi đang làm cơm, ống tay được vén lên, trên người vẫn còn mặc tạp dề, hoàn toàn là dáng vẻ một người đàn ông của gia đình.
Anh thành thục mở tủ giày, lấy ra một đôi dép nam, cong lưng đặt lên giá để giày, nói: "Trong nhà không có dép mới, đi của tôi anh không để ý chứ?"
Lâm Thái Lịch đương nhiên không để ý, cảm ơn một tiếng, thay giày da ra, Khương Ỷ Lan hướng vào trong nói: "Mạt Mạt, lấy thêm một bộ bát đũa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Con biết rồi." Khương Mạt trả lời.
Khương Ỷ Lan giới thiệu: "Đây là con rể tôi, Thẩm Vân, đây là ông chủ của công ty bố ký hợp đồng, Lâm Thái Lịch, kia là con gái tôi Khương Mạt Mạt, chắc không cần giới thiệu nữa."
Lâm Thái Lịch mỉm cười: "Không cần, tôi chính là vì Khương tiểu thư mà đến."
Khương Mạt nghe thấy anh ta nói như vậy, bày bát đũa ra, ánh mắt nhìn Lâm Thái Lịch có chút chột dạ.
Vì cô mà đến?
Đến tìm cô đòi tiền sao?
Cô vẫn còn nhớ cô giẫm hỏng đôi giày da cá sấu của người ta, có lẽ là khá đắt.
Thẩm Vân nhìn cô một cái, mím môi không nói gì.
Khương Ỷ Lan: "Nào nào nào, ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói."
Người già thế hệ trước luôn thích nói chuyện trên bàn cơm.
Khương Mạt ngồi bên cạnh Thẩm Vân, đối diện với Lâm Thái Lịch, ăn không tập trung, trong đầu đang tính toán xem đôi giày đó đáng bao nhiêu tiền, tiền của cô đều đưa cho Thẩm Vân rồi, trong tay cô chỉ giữ lại có một ít, nếu như không đủ đền còn phải đi xin Thẩm Vân.
Mất mặt quá.
Thẩm Vân gắp cho cô một miếng sườn hấp bột cô thích ăn nhất, ngón tay cô không cong lại được, vụng về gắp lên, cô thất thần gắp bỏ vào miệng, sau đó bị xương va vào vòm họng, đau đến kêu lên một tiếng.
Thẩm Vân vừa tức vừa buồn cười, nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của cô, bất lực nói: "Khương Mạt Mạt, có phải em còn muốn anh rút xương ra đút cho em ăn không?"
Khương Mạt đỏ mặt, tên lưu manh này, có người ngoài ở đây kia kìa, còn làm mất mặt chủ gia đình.
Cô bất giác nhìn sang Lâm Thái Lịch, đúng lúc anh ta cũng nhìn cô, càng cảm thấy mất mặt, không nhịn được trừng mắt với Thẩm Vân.
Thẩm Vân để ý đến tầm nhìn của cô, một nỗi buồn bực dâng lên đến ngực, kìm nén có chút đau.
Anh nhìn Lâm Thái Lịch: "Lâm Tổng đến tìm Mạt Mạt có chuyện gì không?"
Khương Ỷ Lan: "Ấy, đúng rồi, tiểu Lâm, cậu nói mười mấy năm trước cậu đã biết con gái tôi là thế nào?"
Chính vì chuyện này ông mới đưa Lâm Thái Lịch về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!