Bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Khương Mạt kêu, có chút kinh ngạc, hỏi Khương Ỷ Lan: "Bố, có chuyện gì thế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ỷ Lan mang vẻ mặt "Cái thứ mất mặt này không phải tôi sinh ra', nói: "Không biết, con tự vào xem đi."
Thẩm Vân cười một tiếng, đẩy cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, cô gái nhỏ của anh đang ôm cái gối kích động lăn qua lăn lại trên giường, không biết đang hưng phấn vì chuyện gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, một cái đầu nhỏ chui ra từ trong gối, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Thẩm Vân, anh về rồi!"
Cô đi chân trần nhảy xuống giường, nhào vào lòng anh.
Thẩm Vân vội đỡ lấy cô, ôm cô về lại giường: "Không được để chân trần chạm đất, quên à?"
Khương Mạt lè lưỡi, thần bí nói: "Nhắm mắt lại, em cho anh xem một bảo bối."
Câu nói này…….
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt anh khẽ động, dung túng nhắm mắt lại.
"Tèn tén tén ten~ Có thể mở mắt ra rồi."
Thẩm Vân mở mắt ra liền nhìn thấy cô cực kì khoe khoang rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví đưa đến trước mặt anh, ngông cuồng bá đạo vô cùng huênh hoang nói: "Anh cầm đi, muốn mua cái gì, tùy anh quẹt."
Thẩm Vân nhất thời không nhịn được bật cười thành tiếng.
Khương Mạt thấy anh không tâng bốc cô, có chút bất mãn: "Anh cười cái gì? Em là chủ gia đình, cho anh quyền lợi quán xuyến chuyện tiền nong không được sao?"
Thẩm Vân nhéo nhéo má cô: "Được, nghe em hết, chủ gia đình."
Khương Mạt lập tức đắc ý, lại lấy một tấm thẻ khác ra thì thầm nói: "Tấm thẻ này cho bố em, nhưng anh phải để ý ông ấy, không được để ông ấy lấy đi đánh bài, em sẽ kiểm tra tài khoản. Anh cứ cầm hộ ông ấy trước."
Thẩm Vân đáng tin hơn bố cô, trước đây tiền nong đều do mẹ cô quản, bố cô chỉ quản tiêu, đến trong túi có bao nhiêu tiền cũng không biết.
Nghĩ đến mẹ, Khương Mạt lại muốn khóc.
Thẩm Vân thấy biểu tình của cô không đúng, vội đưa cái cái túi cho cô: "Xem xem có thích không?"
Khương Mạt ngẩn ra một lát, trên bao bì hoa lệ in một cái logo quen thuộc.
Hình như cùng một thương hiệu với chiếc váy cô mặc đi thảm đỏ hôm đó.
Mở túi ra, là một chiếc váy liền thân, có lẽ cùng một loại với chiếc váy năm triệu tệ kia, cũng là dây váy vàng khảm kim cương, thiết kế hở lưng, vô cùng hoa lệ đẹp mắt, chỉ là chân váy không dài, ngày thường cũng có thể mặc.
Khương Mạt đau lòng, mặt cũng nhăn lại: "Bộ váy này rất đắt đúng không?"
Cứ cho là không cùng kiểu dáng, dựa vào trình độ cướp tiền của nhãn hiệu này ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn tệ.
Thẩm Vân cười nói: "Không đắt, super fake."
Cô vừa nghe là hàng super fake, lập tức yên tâm.
Thẩm Vân ghé sát tai cô nói nhỏ: "Bộ váy này chuyên mặc cho anh xem, được không?"
Anh vẫn nhớ tâm trạng ngày hôm đó, hồi hộp chờ cô trở về, kết quả nha đầu xấu xa này quay đầu liền trang điểm xinh đẹp đi cho người khác nhìn, còn mặc thành như vậy.
Đoạn video đó không biết anh đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, đương nhiên cũng nhìn thấy một màn Lâm Thái Lịch đưa tay đỡ lưng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!