Chương 39: (Vô Đề)

Ngắt điện thoại, Khương Mạt nói với nhân viên cửa hàng: "-0.50 độ."

Nhân viên cười khan một tiếng: "Nếu như chỉ dùng để xem máy tính, -0,50 độ có thể không cần dùng đến mắt kính cận thị, mắt kính bình thường là được."

Khương Mạt: "Vậy thì lấy mắt kính bình thường đi."

Những cặp kính kia của Thẩm Vân thật sự không dày, còn nhớ ngày thứ hai cô tỉnh lại, lúc Thẩm Vân đưa cô về có nói địa chỉ công ty, cô muốn cho anh một bất ngờ, trực tiếp bắt taxi đến công ty anh.

Đợi cô xuống xe liền trợn tròn mắt.

Tòa trụ sở của S&M?!

Kiến trúc trước mắt to cao sừng sững, cực kì có cảm giác khoa học kĩ thuật, vô cùng hoa lệ, dáng vẻ vừa nhìn liền biết đáng giá rất nhiều tiền.

Nhưng….. Thẩm Vân đi làm ở đây sao?

Vậy mà anh lại là nhân viên của S&M?

Nghĩ đến cô tặng anh xe của S&M, Khương Mạt đột nhiên có chút xấu hổ.

Đến chồng mình làm gì cô thật sự cũng không hiểu rõ.

Lúc cô đứng thất thần bên đường, không hề hay biết bản thân chói mắt như thế nào.

Hiện tại trời đã chuyển nóng, cô thích vận động nhưng lại sợ nóng, bên trên thì mặc áo hai dây, bên dưới thì mặc quần đùi, đội một chiếc mũ che nắng vành rộng, nhìn lướt qua, làn da của cô trắng gần như phát sáng.

Hiệu quả luyện tập của cô vô cùng rõ rệt, đường cong trên người hoàn mỹ đến cực điểm, khiến người qua người nhìn rồi lại nhìn.

Mấy người Thẩm Vân trở về từ bên ngoài, từ xa đã nhìn thấy một cô gái có thân hình tuyệt đẹp đứng trước cổng công ty.

Bùi Thiên Ý: "Đậu xanh, em gái cũng quá xinh đẹp rồi, nhìn cách ăn mặc chắc là học sinh cấp ba…..Ý~, em gái nhìn thấy tôi rồi, đeo kính râm cũng có thể nhìn ra là một đại mỹ nhân! Ấy ấy ấy, cô ấy đang đi đến đây kìa….. Đậu xanh đậu xanh đậu xanh, không phải cô ấy nhận ra tôi rồi đấy chứ?!"

Trong lòng cậu ta có chút kích động nhỏ.

Lẽ nào là người hâm mộ cậu ta?

Mặc dù cậu ta độc thân, nhưng danh tiếng của Bùi Thiên Ý trong giới nhân sĩ máy tính vẫn là hàng lợi hại.

Một giây sau, cậu ta liền nhìn thấy tiểu mỹ nhân vui mừng hớn hở nhào vào lòng Thẩm Vân.

……..!

Không chỉ cậu ta, Tống Hòa Linh còn kinh ngạc hơn cậu ta.

Có phụ nữ chủ động nhào vào lòng Thẩm Vân cũng thôi đi, đáng sợ nhất là vẻ mặt Thẩm Vân lại vô cùng chiều chuộng vươn tay đón lấy cô ấy!

Mẹ ơi, đây là mở ra ảo giác gì vậy?

"Sao đột nhiên lại đến đây?" Giọng điệu của Thẩm Vân dịu dàng bất thường.

Bùi Thiên Ý đang xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, nhìn thấy sắc mặt Tống Hòa Linh không được tốt lắm.

Khương Mạt ngẩng mặt lên, nói: "Mấy hôm nay anh đều không để ý đến em, em còn tưởng anh giận rồi cơ."

Thẩm Vân: "Mấy ngày hôm nay công ty hơi bận."

Nghe thấy câu này, biểu tình trên mặt Tống Hòa Linh cũng coi như dễ nhìn hơn một chút, mấy ngày hôm nay Thẩm Vân cũng không hay đến công ty, xem ra nha đầu này đối với anh không tính là gì, đây không phải nói không để ý liền không để ý sao.

…….!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!