Cô ngước đầu lên, gương mặt ẩn nhẫn nhìn anh, vừa thẹn vừa cuống vừa vô tội.
Thẩm Vân nhìn đôi mắt ướt át của cô, bỗng dưng bật ra tiếng cười khẽ.
Không khí nóng ẩm ám muội giống như bị câu nói này của cô thổi đi vậy, gió đêm lành lạnh lại thổi tới, lúc này Khương Mạt mới phát hiện cả người cô đều là mồ hôi.
Thẩm Vân đưa tay ra sau eo cô sờ vào chỗ bị tay nắm cửa đè vào, cảm giác chạm vào một mảng nhẵn nhụi mềm mại, anh giúp cô xoa xoa, thấp giọng hỏi: "Còn đau nữa không?"
Ầm một tiếng, nhiệt độ vừa hạ xuống nháy mắt lại tăng lên, gương mặt Khương Mạt đỏ bừng, bị anh xoa đến eo tê chân nhũn, vội vàng bám lên người anh.
Cô hoang mang đáp: "Được….. được rồi….. anh đừng xoa nữa……"
Thật là mất mặt, bị anh sờ hai cái liền đứng cũng không vững.
Cô tự phỉ nhổ chính mình.
Thẩm Vân lại cười một tiếng, anh cười càng làm Khương Mạt thấy mất mặt, kéo cổ áo anh hung hăng uy hiếp: "Không cho cười!"
Thẩm Vân: "Được, không cười nữa."
Khương Mạt: "........."
Giọng điệu dỗ trẻ con này càng làm cô buồn bực.
Đột nhiên cả người cô nhẹ tênh, vội vàng nhìn lên trên, vậy mà lại bị anh trực tiếp bế lên rồi.
"Này, thả em xuống……"
Cô vùng vẫy trong lòng anh, dẫn đến một giọng âm đè nén.
"Đừng cử động!"
Anh dùng chân đóng cửa phòng, bế cô vào phòng khách, ghé sát vào tai cô, hơi cắn răng: "Còn động nữa thứ đè vào em không còn là tay vịn cửa nữa đâu."
Khương Mạt ngơ ra một lát, dần dần hiểu được ý anh nói, bò lên vai anh trở nên an phận.
Thì ra còn biết xấu hổ……..
Đang nghĩ, anh nghe thấy tiếng cười trộm, cô gái nhỏ học theo bộ dáng của anh, tiến đến bên tai anh, cười trên nỗi khổ của người khác: "Thế thì anh chỉ có thể nhịn tiếp rồi, mẹ em nói con gái không được quá tuỳ tiện, em là một đứa trẻ ngoan, phải nghe lời mẹ."
Thẩm Vân xoay đầu nhìn cô.
Đồ ngốc này, rốt cuộc có biết là bọn họ đã kết hôn rồi không.
Không cần biết anh muốn làm gì cũng đều là danh chính ngôn thuận.
Ánh mắt này ý gì?!
Khương Mạt bị anh nhìn có chút không tự nhiên, khuôn miệng nhỏ chép chép gây sự: "Sao vậy? Em nói không đúng sao? Có phải anh muốn nói em không phải đứa trẻ ngoan?"
Thẩm Vân: "......."
Anh không để ý đến cô.
Nếu như là trước đây, tuổi hai người xấp xỉ nhau, anh lại là thanh niên vẫn chưa chín chắn, chắc chắn sẽ cùng cô lý luận một phen, nhưng hiện tại……...
Bản thân là một người đàn ông trưởng thành hai mươi tám tuổi, tại sao phải chấp nhặt với một thiếu nữ vị thành niên chưa tròn mười tám tuổi?
"Này, sao anh không nói gì thế? Có phải anh quên cái nhà này là do em làm chủ rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!