Chương 30: (Vô Đề)

Hạ Tiến: "Ở bên ngoài thành điện ảnh….. chỉ có mình tôi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khương Mạt: ".......!"

Không phải cậu ta đang du lịch ở nước ngoài sao? Sao đột nhiên lại chạy về một mình rồi?

"Cậu chờ một chút, tôi lập tức đi ra tìm cậu." Nói rồi cô vội vàng ngắt điện thoại.

Thay một bộ quần áo khác, đội thêm mũ lưỡi trai và khẩu trang, sau khi Khương Mạt bảo đảm bên ngoài không có chó săn mới chạy nhanh ra ngoài.

Khi cô tìm thấy Hạ Tiến, cậu ta đang ngồi xổm dưới đèn đường bên ngoài thành điện ảnh, cúi đầu hút thuốc, trong tay cầm một cái túi giấy nhỏ. Bên cạnh là một đám nam nữ ôm eo khoác vai nhau đi ngang qua, trong tay xách bình rượu, là diễn viên quần chúng trong thành điện ảnh.

Khương Mạt chạy qua, gọi một tiếng: "Chuyển phát nhanh."

Cậu ta ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt hoen đỏ, giọng nói run run: "Đội trưởng~".

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giống như sắp khóc.

Khương Mạt liền mềm lòng, từ mười năm trước bắt đầu quen nhau, Chuyển phát nhanh nhỏ hơn cô hai tuổi đã luôn giống như em trai cô.

Cô vỗ vỗ vai cậu ta: "Đừng khóc nữa, đi với tôi qua đây."

"Đệch! Ai khóc chứ?" Hạ Tiến chửi bậy một tiếng, lặng lẽ quay mặt đi lau nước mắt.

"Ăn cơm chưa?" Cô vừa đi vừa hỏi.

"Ăn trưa rồi."

Khương Mạt: "........"

Bây giờ là mười một giờ đêm rồi.

"Đi ăn cơm trước đã."

Bên cạnh thành điện ảnh có một thành phố nhỏ, cái gì cũng bán, có điều bây giờ đã quá muộn, chỉ có sạp đồ nướng là vẫn còn kinh doanh.

Khương Mạt đưa cậu ta qua đó, gọi một đống đồ nướng và hai chai bia, Hạ Tiến uống một hơi hết chai, lúc này mới đỏ mắt nói: "Đội trưởng, lời chị nói trước đây là thật hay giả?"

Khương Mạt: "Là thật."

Hạ Tiến sững người: "Sao chị không hỏi tôi hỏi là lời gì?"

Khương Mạt nhìn cậu ta: "Tôi chưa từng nói dối cậu."

Hạ Tiến: "........"

Yết hầu Hạ Tiến nghẹn đắng, hốc mắt cay cay, vội vã uống một ngụm bia, ấn nước mắt quay trở lại.

Cậu ta không nói gì, uống sạch chỗ bia còn lại, Khương Mạt dứt khoát gọi ông chủ mang thêm một két.

Cậu ta uống từng chai, từng chai, Khương Mạt cũng không giục, ăn thịt dê nướng chờ cậu ta tự nói.

"Tôi cũng không biết….."

Mãi cho đến khi mặt đất xung quanh đều là vỏ chai cậu ta mới cúi đầu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!