Chương 15: (Vô Đề)

Khương Mạt nhịn đến mười giờ tối mới thay quần áo, lén lén lút lút đi ra ngoài.

Bây giờ vào giờ này, cô phải đi kiểm tra Thẩm Vân, nếu trong nhà dám có phụ nữ, hừ hừ hừ, anh cứ đợi ăn đòn đi.

Sau khi xác định bảo đảm không có người bám theo, cả đường cô chạy chậm đến bức tường sau cùng của tiểu khu, chạy lấy đà vài bước, từ trên tường nhảy qua dễ như trở bàn tay, nhẹ nhàng tiếp đất.

Chỉ có điều lòng bàn tay bám vào bờ tường lúc dùng lực bị bờ tường mấp mô không đều cào có chút đau, lần sau trèo tường cô nên đeo găng tay.

Tiểu khu này cô ở hơn mười năm, vô cùng quen thuộc, nhắm mắt cũng tìm được nhà mình.

Đến trước cửa nhà, cô hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa ba tiếng.

Cộc cộc cộc

Cô nhéo giữ cổ họng nói: "Xin hỏi đây có phải nhà của anh Thẩm không? Có người đặt cơm hộp cho anh, xin hãy ra mở cửa một chút."

Trong nhà truyền ra một tiếng "Đợi một chút", một lúc sau, cửa phòng lạch cạch mở ra, Khương Mạt trốn ở sau cửa, đột nhiên nhảy ra: "Hù! Là em……"

A a a a a a a a. Thẩm Vân không bị cô dọa, người bị dọa là cô.

Cô nhìn thấy cái gì thế này.

Hình ảnh mỹ nam vừa mới tắm xong!

Thẩm Vân mặc áo tắm, cổ áo mở đến bên dưới xương quay xanh, lộ ra vòm ngực trắng trẻo sạch sẽ, mái tóc ướt sũng, vẫn còn đang nhỏ nước, giọt nước thuận theo cổ lăn xuống dưới………….

A a a a a a a a a a. Cô sắp chết rồi sắp chết rồi sắp chết rồi!!!!

"Sao em lại đến đây?"

Anh có vẻ rất bất ngờ, cơ thể nghiêng về phía trước, mở cửa rộng ra một chút.

"Mau vào nhà đi."

Hơi nóng ẩm ướt toả ra theo động tác của anh, xông đến mặt cô không nhịn được mà đỏ lên.

"Ồ…….. ừm ừm……."

Cô chậm chạp gật đầu, lách qua người anh đi vào, ánh mắt nóng rực quanh quẩn trên ngực anh, một chút cũng không che giấu.

Ngày trước khi đi học Thẩm Vân lúc nào cũng bọc kín mít, cho dù là giữa mùa hè cũng rất ít khi mặc áo cộc, quần đùi càng không mặc bao giờ, quen nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh để lộ nhiều da thịt như vậy.

Aaaaaaaaaa, da anh thật đẹp, trắng hồng, nhìn có vẻ sờ rất thích……

Có điều cô vẫn còn tàn lưu lại chút ý chí trong đầu, biết rằng nếu mình thật sự sờ vào, đoán chừng Thẩm Vân sẽ ném cô ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Vân đóng cửa lại, hỏi cô: "Em đến bằng cách nào? Có bị người khác bắt gặp không?"

khương Mạt bây giờ mới nhớ đến mục đích cô đến đây, nỗ lực kéo lý trí về từ trong mỹ sắc, cười hê hê: "Em trèo tường sang."

Thẩm Vân: "...........???"

"Em chuyển nhà rồi, ở ngay tiểu khu mới phía sau, ở giữa cách một bức tường, em trực tiếp trèo tường sang." Tay cô đặt sau lưng, dương dương tự đắc.

Thẩm Vân vừa nghe, ngược lại chau mày một cái, nhàn nhạt nói: "Chìa tay ra đây."

Hả?

Thẩm Vân: "Tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!