Chương 45: Ta Muốn Yên Tĩnh

Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Giấy trắng mực đen, chữ viết rõ nét hơn lần trước rất nhiều:

[... Ninh Lang ngồi trong lòng Đ ĩnh Quân: T̶̶h̶̶ầ̶̶n̶ Em không ăn nổi nữa đâu.

Đ ĩnh Quân bưng cái bát lên rồi dỗ dành: Muốn ta dùng miệng đút cho em sao?

Ninh Lang đỏ bừng ̶c̶̶ả̶ ̶m̶̶ặ̶̶t̶ cả người: Đ ĩnh Quân đừng mà.

Đ ĩnh Quân cọ mũi với y đầy cưng chiều: Đ ĩnh Quân cái gì chứ, đổi sang gọi "phu quân" nghe thử xem nào.]

"..."

Bàn tay cầm tờ giấy của Ninh Như Thâm run bần bật.

Cậu không dám tin vào những con chữ mà mình vừa đọc, đầu óc như nổ tung: Đây là...! đây là cái quái gì thế này!?

Chữ Đ ĩnh này, chữ Quân này...! Lại còn cả Ninh Lang...

Lộ liễu chẳng khác nào bộ quần áo mới của hoàng đế...

Nhớ lại những con chữ bậy bạ hơn nữa mà cậu đã từng được đọc sau bữa tiệc tiết Đoan Ngọ ngày hôm ấy, Ninh Như Thâm như tắt thở:

Lẽ nào Hiên Vương viết truyện segg về cậu và Lý Vô Đình!

Hiên Vương điên rồi sao!?

Cậu cảm thấy váng đầu hoa mắt.

Lý Cảnh Dục vẫn còn lải nhải ở bên cạnh:

"Ấy? Ninh đại nhân đỏ mặt rồi kìa."

"Vành tai đỏ, cổ đỏ, mặt cũng đỏ bừng.

Giống hệt như trong thoại bản của Nhị hoàng huynh—— Ứm!"

Ninh Như Thâm bịt miệng Lý Cảnh Dục lại.

Cậu run rẩy nói: "Ngài đã đọc đến đâu rồi, tiểu điện hạ?"

Lý Cảnh Dục điên cuồng chớp mắt, "Ư ư ứm ứm!"

Chỉ một trang thôi, bản vương đưa hết cho Ninh đại nhân rồi đó!

Ninh Như Thâm tạm thời buông lỏng tay ra: Vậy thì ổn, không thì cậu chẳng còn mặt mũi để đối diện với đôi mắt ngây thơ trong sáng của nó nữa.

Lý Cảnh Dục sán lại gần, "Vậy chuyện trong thoại bản là thật sao?"

"... Không! Nếu có chuyện tương đồng thì cũng chỉ là lời bịa đặt mà thôi."

"Hả?" Lý Cảnh Dục nghiêng đầu nửa tin nửa ngờ.....

Đúng lúc này, có tiếng người hô lên bên ngoài xe ngựa, "Chúng thần cung tiễn bệ hạ!"

Ninh Như Thâm giật nảy cả người, vội vàng vo tròn tờ giấy lại!

Cậu vừa giấu cục giấy ra sau lưng thì rèm xe đã bị vén lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!