Ánh mắt Hoàng Tang dừng trên bộ bàn ghế của Tiền Nam Du một chốc, sau đó y thản nhiên gọi, Lý Thu Cúc.
Ba tiếng Lý Thu Cúc tựa như một câu thần chú, Thần Thần trợn mắt há miệng nhìn mấy người vạm vỡ ào ra như thác lũ sau tấm bình phong... cùng với bộ bàn ghế trên vai bọn họ.
Bộ bàn ghế bằng gỗ lim của học viện nhanh chóng bị dời đi, thay vào đó là một bộ bàn ghế chạm trổ hoa mai.
Đám người vạm vỡ sắp xếp xong bàn ghế thì nhanh chóng lui xuống, từ khi đến tới khi đi chẳng bằng thời gian uống một chén trà.
"Hoàng Tang, ngài có vừa lòng về bộ bàn ghế này không ạ?" Sau khi đám người vạm vỡ lui ra, sau bình phong lại có một kẻ... ái nam ái nữ đi ra, giọng nói lanh lảnh đầy vẻ nịnh nọt.
Thần Thần mím môi nhìn người đang đi tới, vừa rồi nàng đã nghe Hoàng Tang gọi Lý Thu Cúc, vậy thì đây chính là tùy tùng của Hoàng Tang – Lý công công.
Trong những ánh nhìn khác nhau của mọi người, Hoàng Tang thản nhiên đi tới chỗ ngồi của mình, quan sát bộ bàn ghế mấy lần mới khoan thai gật đầu, Không tồi.
Lý công công nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đây đã là bộ bàn ghế thứ tám trình lên Hoàng Tang, nếu Hoàng Tang vẫn bất mãn thì ông ta chỉ còn nước nằm sấp xuống đất để làm bàn ghế cho Hoàng Tang dùng.
Tiền Nam Du cũng ngắm nghía bộ bàn ghế kia mấy lần nhưng không nói gì.
Bộ bàn ghế vốn có của học viện Duyệt Lai, bất luận là về trình độ chế tác hay chất liệu đều là loại thượng hạng, thậm chí còn nạm ngọc thạch bên trên.
Vậy mà bộ bàn ghế Hoàng Tang mới đổi còn tinh xảo hơn, không những chạm trổ hoa mai mà phía trên còn sơn một lớp mạ vàng, e là cả nước Thịnh Ninh cũng chẳng tìm được mấy thợ thủ công có tay nghề cao đến thế.
Xem ra Hoàng Tang này có gia thế không tầm thường.
Tiền Nam Du chợt thấy vô cùng may mắn lúc nãy mình không vì chuyện chỗ ngồi mà đôi co với Hoàng Tang.
Thầy giáo Giả đã đi dạy nhiều năm là thế nhưng đây là lần đầu tiên gã thấy học sinh tự mang bàn ghế tới học. Gã nhìn bộ bàn ghế sơn trổ kia vài lần rồi ung dung ngồi xuống vị trí của mình,
"Đúng là không tồi, kỹ thuật này chắc chắn thuộc về thợ thủ công xuất sắc hiện nay."
Hoàng Tang ngước lên nhìn thầy giáo Giả một cái, khóe miệng hơi nhếch lên,
"Không chỉ là kỹ thuật, mà hoa văn trên bàn, tất cả đều là bản giới hạn."
Trần Thần Thần: ...
Đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gì thế!
Hoàng Tang ngồi xuống ghế, hơi điều chỉnh tư thế rồi nói:
"Lý Thu Cúc, dâng trà."
Đám người trong Phù Dung Trai lại sửng sốt. Trong nội quy học viện có ghi rõ, tất cả mọi người không được phép đem theo người hầu. Cứ tưởng vị Lý Thu Cúc sắp xếp xong bàn ghế sẽ đi, bây giờ xem ra không phải thế?
Nội quy học viện mới đó đã vì Hoàng Tang mà phá vỡ hai điều, Tiền Nam Du khẽ mỉm cười, lại lấy làm may mắn.
Lý công công xoay người đi pha trà rất thành thạo, nhưng mới đi được hai bước, ông ta đột nhiên quay đầu, vẻ mặt có chút sầu khổ thưa,
"Hoàng Tang, nô tài tên là Lý Cúc Phúc."
Trần Thần Thần: ...
Lý Thu Cúc và Lý Cúc Phúc... Thôi, ít ra Hoàng Tang cũng gọi đúng hai phần ba.
Lý công công chuẩn bị trà rất nhanh, mới đó mà Thần Thần đã ngửi thấy mùi thơm. Cung kính dâng trà cho Hoàng Tang xong xuôi, Lý công công mới lui ra ngoài. Hoàng Tang cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống bên cạnh.
Phó Hưng Hàm ngồi phía dưới rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thoáng mỉa mai,
"Vị Hoàng công tử này đúng là cao quý, chẳng những ngài không vừa mắt bàn ghế của học viện Duyệt Lai mà giờ còn đem theo cả một người pha trà vào học viện cơ đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!