Hoài Cảnh Đế nhìn người đang quỳ dưới chân mình, im lặng một lúc mới nói: Đứng lên đi.
Tạ ơn Hoàng thượng. Tiết quý phi đứng dậy, nhìn Hoàng thượng bằng đôi mắt xinh đẹp đong đầy ý cười,
"Sao Hoàng thượng tới mà không báo trước một tiếng cho thần thiếp biết để thần thiếp còn chuẩn bị."
Không cần.
Hoài Cảnh Đế đi thẳng vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn. Thạch Trúc vội vàng bước tới rót trà cho Hoài Cảnh Đế.
Tiết quý phi mỉm cười, cũng đi tới trước bàn, ngồi xuống bên cạnh Hoài Cảnh Đế,
"Có chuyện gì mà Hoàng thượng tìm thần thiếp gấp thế?"
Hoài Cảnh Đế liếc nhìn Tiết quý phi, điềm nhiên nói:
"Trẫm tưởng ngươi biết rõ chứ."
Tiết quý phi ngớ người, song vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười,
"Xin Hoàng thượng nói rõ."
Hoài Cảnh Đế hơi nhếch môi, nhìn Tiết quý phi nói:
"Hôm qua ngươi gọi Thần Thần tới cung của ngươi làm gì?"
Quả nhiên là vì chuyện này.
Tiết quý phi chợt cười khẩy trong lòng, nhưng trong mắt lại đong đầy ý cười,
"Hóa ra là chuyện này. Hoàng thượng đừng hiểu lầm, thần thiếp không hề có ác ý, chẳng qua nghe nói Trần muội muội cũng là người Tô Châu nên mới muốn hàn huyên với muội ấy thôi."
À. Hoài Cảnh Đế gật gù,
"Vậy vết thương trên tay nàng cũng nhờ mấy người hàn huyên mà có?"
Tiết quý phi lại cười thầm trong lòng, Thần Thần kia thoạt nhìn yếu ớt đáng khinh, không ngờ lại dám mách lẻo với Hoàng thượng.
"Hoàng thượng đừng hiểu lầm, là do Vương chiêu nghi bất cẩn làm đổ trà, không phải cố ý khiến muội muội bị bỏng."
Tiết quý phi quyết đoán đổ hết tội lên đầu Vương chiêu nghi,
"Không biết vết thương của muội muội sao rồi ạ?"
Hoài Cảnh Đế không đáp lời Tiết quý phi, mà đột nhiên nói sang chuyện khác,
"Vụ án mưu phản lúc trước của Ngô đại nhân, đến giờ Tiết thượng thư vẫn chưa thoát khỏi liên quan."
Cuối cùng nụ cười trên mặt Tiết quý phi cũng cứng lại, ngơ ngác nhìn Hoài Cảnh Đế. Hoài Cảnh Đế nói tới đó thì ngừng lại rồi đứng dậy,
"Trẫm mong ngươi biết điều một chút, đừng để Tiết thượng thư chưa giải quyết xong chuyện kia đã phải dập lửa trong nhà."
Một lúc lâu sau khi Hoài Cảnh Đế đi, lâu tới mức trà trên bàn đã nguội, Tiết quý phi vẫn còn ngồi im ở đó.
Thạch Trúc thấy mặt Tiết quý phi trắng bệch ra thì lo lắng đi tới hỏi han:
"Nương nương, ngài vẫn ổn chứ?"
Tiết quý phi nhấp đôi môi khô khốc, nói với Thạch Trúc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!