Chương 21: Hoàng Tang Được Một Chiếc Kiệu Đón Đi

Thần Thần ngồi xuống chỗ trống đối diện Hoàng Tang, mông nhích tới nhích lui trên ghế nhấp nhổm không yên

Lý công công lặng lẽ nhìn Thần Thần, nghĩ bụng hôm nay Trần tiểu thư sao thế? Bị bệnh trĩ à?

Chỉ có chính Thần Thần mới biết mình thấy khổ sở cỡ nào.

Khó khăn lắm mới có cơ hội tới Thiên Hương Lâu ăn, vậy mà Hoàng Tang lại ngồi đối diện nàng, nàng làm sao dám mặc sức mà ăn, nhỡ may dọa sợ Hoàng Tang thì ai gánh nổi trách nhiệm đây.

Thật ra, lúc ở học viện Duyệt Lai, Hoàng Tang sớm đã biết rõ lượng cơm Thần Thần ăn. Trưa hôm nào mâm cơm được ăn sạch sẽ nhất cũng đều là của Thần Thần.

Thần Thần vừa lo lắng về tướng ăn của mình vừa nghĩ tới chuyện hôm qua, trong lòng nàng căng thẳng không thôi, ngay cả bàn tay cầm đũa cũng bắt đầu lập cập.

Sao thế? Rốt cuộc Hoàng Tang cũng nhận ra sự khác thường của Thần Thần, y dừng đũa nhìn sang người đối diện mặt đã ửng hồng.

Không, không có gì.

Chỉ hơi chùn tay chút thôi.

Hoàng Tang cũng không gặng hỏi mà cúi đầu nhìn món bánh bao súp mới bưng tới,

"Thần Thần Thần, bánh bao súp lần trước ngươi cho ta ăn là của Thiên Hương Lâu thật à?"

Đương, đương nhiên!

Thần Thần buông đôi đũa trong tay xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Hoàng Tang. Dù gan nàng có lớn cỡ nào cũng đâu dám dối gạt vua.

Hoàng Tang nghe vậy thì nhíu mày, y lại ngắm nghía phần bánh bao súp trên bàn vài lần,

"Nhưng nhìn chẳng giống chút nào."

"Lần trước ta đi vội, trên đường xóc nảy nên mới..." Mới có thể trông như hiện trường tai nạn giao thông.

Hoàng Tang ừ một tiếng rồi lại yên lặng ăn tiếp, song Lý công công đứng một bên nghe vậy lại ngạc nhiên. Hoá ra Hoàng Tang cũng phân biệt được? Không phải mọi thứ trong mắt Hoàng Tang đều như nhau sao?

Nghĩ tới đây, Lý công công lại thấy nghi hoặc, sao Hoàng Tang lại nhớ được tên Thần Thần thế? Nhưng sự nghi ngờ này chẳng kéo dài bao lâu thì Lý công công đã tự mình tìm ra đáp án.

Cái tên như Trần Thần Thần đúng là muốn quên cũng khó.

Biết vậy mình đã lấy tên là Lý Lý Lý cho rồi? Lý công công thầm cân nhắc cả buổi, cuối cùng quyết định, nếu Hoàng Tang không nhớ nổi tên ông... vậy thì cứ không nhớ đi!

Lần này Thần Thần để bụng hơn nhiều, luôn chú ý tới quầy bán đồ ăn sáng của bác Lý bên kia đường. Trước khi bác Lý dẹp quán, nàng và Hoàng Tang kết thúc bữa sáng.

Ăn xong đương nhiên vẫn là Hoàng Tang trả tiền, Thần Thần có bạc mà không thể tiêu, đúng là quá đau thương.

Tiểu nhị vồn vã tiễn bọn họ ra khỏi tiệm.

Thần Thần theo Hoàng Tang ra ngoài, thấy trước cửa Thiên Hương Lâu có một chiếc kiệu màu nâu nhạt đang dừng ở đó.

Chiếc kiệu này không xa hoa nhưng chiếc Ferrari lúc trước của Thần Thần, nhưng lại sạch sẽ trang nghiêm lạ thường, ngay cả người đứng cạnh trông cũng hào hoa phong nhã, có vẻ là phần tử trí thức cao cấp.

"Hoàng công tử, chủ nhân ta mời ngài tới phủ nói chuyện." Phần tử trí thức cao cấp tiến về phía trước, vái chào Hoàng Tang.

Hoàng Tang không trả lời hắn ngay mà quay đầu sai Lý công công:

"Đưa Thần Thần tới học viện Duyệt Lai."

Thần Thần kinh ngạc, xua tay liên tục,

"Không cần đâu, ta biết đường mà!" Như để chứng minh là mình biết đường, Thần Thần còn cố ý chỉ về hướng học viện Duyệt Lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!