Mỗi ngày của Thần Thần đều bắt đầu bằng một chén canh suông vào sáng sớm.
Nắng mai lặng lẽ rọi xuống con hẻm đầy hoa đào, Trần Thần Thần nuốt miếng canh rau cuối cùng trong miệng xuống, cất bước rời khỏi cổng lớn phủ họ Trần.
Có hai đứa bé vui đùa ầm ĩ chạy ào qua khiến trận gió nhẹ nổi lên. Thần Thần vén lọn tóc vướng trên gò má sang một bên, nhấp nhấp miệng thấy nhạt thếch.
Ngày mai nhất định phải tới Thiên Hương Lâu mua sủi cảo tôm hấp để ăn sáng mới được.
Thần Thần sờ mấy viên bạc vụn trong ngực, đưa ra quyết định khó khăn. Mấy mẩu bạc vụn này là tiền hôm qua Trần Mộc để lại cho nàng, bảo là cho Thần Thần tiêu vặt, ngoài bạc vụn ra còn có một thỏi vàng. Thần Thần vốn định dành dụm số tiền này cho tình huống bất ngờ.
Nhưng mà... Thần Thần lại nhấp nhấp cái miệng vô vị của mình, mua một phần sủi cảo tôm hấp chắc không tính là phô trương lãng phí đâu nhỉ?
Đúng thế, tuyệt đối không tính.
Thuyết phục bản thân xong xuôi, Thần Thần vô cùng chờ mong ngày mai sẽ tới sớm một chút.
Lan Tâm nhìn Thần Thần tưng bừng sức sống phía trước mà cảm khái không thôi. Trước kia lúc tiểu thư tới thư viện thì hai chân đều nặng như đeo chì, rảo bước thoăn thoắt như hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Nhất định là vì thiếu gia quay về nên tiểu thư mới vui vẻ nhường ấy, quả đúng là huynh muội tình thâm!
Hai người ôm hai suy nghĩ khác nhau, cứ thế đi tới cổng học viện lúc nào không hay.
Vốn Thần Thần cho rằng hôm nay nàng sẽ là người đầu tiên tới học viện, vì lúc nàng tới cổng chưa thấy chiếc xe ngựa nào, nhưng khi đứng ngoài Phù Dung Trai nàng mới phát hiện Hoàng Tang đã ngồi bên trong uống trà từ bao giờ.
Không không không, bảo uống trà thì nghe tầm thường quá, phải nói là Hoàng Tang đang thưởng trà.
Hôm nay Hoàng Tang mặc bộ trường sam màu thiên thanh, bên trên thêu một nhành sen phức tạp tinh xảo. Thần Thần nhìn bóng dáng tao nhã kia, đột nhiên thấy luống cuống tay chân.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Rốt cuộc có nên đi vào không? Đã tới cửa mà không vào thì rất kỳ lạ, nhưng nếu vào thì biết nói gì với Hoàng Tang đây? Thảo luận về quan hệ ngoại giao với nước láng giềng hay là ca ngợi đời sống dân tình rất sung túc?
Thần Thần chợt cảm thấy sống sót sao mà khó khăn thế không biết!
Đứng ngoài cửa non nửa phút, rốt cuộc Thần Thần cũng siết chặt nắm tay rồi hít một hơi thật sau, mang tâm thế ta không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục để đi tới chỗ ngồi của mình.
Cuộc đời Thần Thần sợ nhất là gặp lãnh đạo, vậy mà bây giờ, Phù Dung Trai thênh thang là thế lại chỉ có mình nàng và Hoàng Tang khiến nàng cảm thấy như không khí đều đông cứng trên chóp mũi mình.
Hoàng Tang hình như không muốn nói chuyện, Thần Thần đành cố nặn ra một nụ cười trông khá tự nhiên mở lời chào hỏi Hoàng Tang,
"Chào sáng sớm, Hoàng Tang."
Có vẻ như lúc này Hoàng Tang mới phát hiện ra Thần Thần, y khoan thai rụt tay phải đang đặt trên chén trà về, nghiêng đầu nhìn Thần Thần đáp, Không còn sớm nữa. Lúc trước giờ này y đã kết thúc buổi chầu sáng.
Thần Thần bị mất mặt, vân vê mũi mình, quay đầu đi không lên tiếng nữa. Nàng tiện tay cầm cuốn sách trên bàn lên, thoáng thất thần. Trong Phù Dung Trai yên ắng thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách của Thần Thần và tiếng lạch cạch khi chén trà và nắp trà chạm vào nhau.
Ánh mặt trời lẳng lặng xuyên qua cửa sổ bằng giấy chiếu lên thân thể hai người, đám ngọc thạch được khảm trên chiếc bàn gỗ lim lập lòe ánh lên khiến Thần Thần thấy hơi chói mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại len lén liếc trộm Hoàng Tang. Sườn mặt tinh xảo của y nhuộm một tầng nắng ấm, ngay cả lông mi cũng ánh vàng, giống như một chiếc quạt hương bồ đang phe phẩy khiến Thần Thần càng ngắm càng mê.
"Hoàng Tang, ngài đẹp quá!"
Câu nói lảnh lót vang lên giữa Phù Dung Trai yên ắng, Hoàng Tang khẽ mím môi quay sang nhìn, thấy Thần Thần đang cười mà nói với y,
"Đẹp hơn bất cứ ai mà ta từng gặp."
Ừ. Hoàng Tang cầm chén trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Khi hương trà thoang thoảng bay sang, Thần Thần mới sửng sốt nhận ra mình vừa nói gì.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!