Chương 200: Ngoại truyện - Gặp lại (1)

Tên này tuyệt đối không thể giữ lại

🍁🍁🍁

Liêu Ninh, ký túc xá sinh viên Học viện Cảnh sát Hình sự.

Đầu hạ, miệng điều hòa đang mở, làn gió mát thổi nhè nhẹ làm tấm màn tuyn bán trong suốt của giường tầng lay động, để lộ người đang ngủ bên trong.

Mái tóc đen phủ trước trán, hàng mi dài và dày, cổ tay trắng ngần đặt bên ngoài màn, tay còn lại xoa bụng, nhét vào trong lớp áo bị vén một nửa, nằm ngủ vắt vẻo tứ chi.

Lão Tam – Trình Khai Tế mang bữa sáng từ căn tin về, vừa định gọi người thì thấy một con muỗi xám đen bám lấy màn tuyn, cái vòi loay hoay đâm vào, nhưng vì vòi quá ngắn nên mãi vẫn không chạm được vào ngón tay đang ép sát màn tuyn.

Anh lấy điện thoại ra, trước tiên quay một đoạn video về con muỗi đăng lên vòng bạn bè, thấy con muỗi cuối cùng cũng tìm được chỗ để chuẩn bị đốt mới mở miệng gọi người: "Dậy mau, sắp tốt nghiệp rồi mà còn ngủ nướng hả?"

Giản Nhược Trầm trở mình, chân va vào lan can giường, cậu ngơ ngác mở mắt, đối diện với ánh mắt của Trình Khai Tế.

Cậu nhìn chằm chằm vào mái tóc cắt ngắn và vết sẹo trên lông mày của Trình Khai Tế một hồi lâu, mơ hồ gọi một tiếng: "Anh Ba?"

"Có gọi là anh Ba thì em cũng phải dậy!" Trình Khai Tế vỗ cái 'bốp' vào cánh tay của Giản Nhược Trầm, rồi giơ lòng bàn tay dính con muỗi chết lên cho cậu xem, "Muỗi đòi cắn em đấy, dậy nhanh lên. Đáng lẽ anh không nên dẫn em đi chợ đồ cổ! Hại em nghiện đống tiểu thuyết vỉa hè đó, còn thức đêm để đọc!"

Giản Nhược Trầm cau mày, ngồi thẳng dậy.

Giường gỗ trên

- bàn dưới, ban công đối diện, bên cạnh ổ cắm ở ban công là chiếc tủ lạnh mini.

Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cậu ngây người nhìn một lúc, thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại: ngày 20 tháng 5 năm 2030.

Về... về rồi?

Giản Nhược Trầm kéo cổ áo sờ vai, vết thương do đạn cũng biến mất, tất cả tựa như một giấc mộng Trang Chu.

Cậu đã sống đến hơn 60 tuổi, chết rồi còn có thể quay về?

Rốt cuộc đâu mới là thực?

Giản Nhược Trầm nghĩ một lúc, ngây người nhập ba chữ Quan Ứng Quân vào ô tìm kiếm.

Không có kết quả.

Không có người này.

Cậu ngẩn ngơ, hụt hẫng mất một lúc lâu.

"Sao còn ngồi ngây ra đó? Nhanh xuống rửa mặt ăn sáng." Trình Khai Tế nói.

"Ừm."

Giản Nhược Trầm vịn thang trèo xuống, vừa đặt chân lên mặt đất liền chạm phải ánh nhìn phức tạp khó nói nên lời của Trình Khai Tế. Anh nói: "Sao ngủ một giấc dậy lại trở nên ngoan hiền thế?"

Giản Nhược Trầm như bừng tỉnh.

Phải rồi, trước đây cậu toàn nhảy thẳng từ trên giường xuống.

Giờ đột ngột trở lại thời trai trẻ, nhất thời còn chưa quen.

"Ngủ mê quá." Giản Nhược Trầm vừa nói vừa vào phòng rửa mặt, múc một chậu nước lạnh úp đầu vào ngâm một lúc lâu, rồi ngẩng lên nhìn vào gương, khẽ sờ mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!