Mọi người cảnh giác trong coi quan tài, chờ đợi thi thể phát sinh dị biến.
"Lúc mở hội, tôi đi theo đã lén nghe được, mỗi gia đình đều được chia cho phân hoá học, ấn theo đầu người của mỗi gia đình mà chia, là ý của Thích Bà Bà, tất cả người dân đều nghe lời bà ấy.
"
Trương Duyên nói: "Ngày mai bọn họ sẽ đi tha phân hoá học đem về nhà để.
"
"Nhiều như vậy, để chỗ nào?" Triệu Nguyên nói thầm,
"Nhà bọn họ ở toàn là tiểu viện nhỏ, nhiều nhất chỉ có ba cân phòng, diện tích cũng không đủ lớn.
"
"Tôi nghe bọn họ nhắc tới đường hầm thông đạo.
"Trương Duyên nói. Triệu Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nguyệt:"Tôi không hề phát hiện có thông đạo ngầm nào cả!
"Biểu tình trên mặt Lâm Nguyệt rất khó coi, cô ta cũng không phát hiện, đêm nay bọn họ chia nhau ra hành động, cô ta và Triệu Nguyên chia ra hai đầu âm thầm lẻn vào nhà của những ngư dân trên đảo, tuy không vào hết tất cả những ngôi nhà, một nửa vẫn là có, nhưng lại không phát hiện được gì. Bây giờ nhìn lại, bọn họ đã bỏ qua khả năng trong nhà những ngư dân này có thông đạo ngầm, đây quả thật là một sơ sót nghiêm trọng."Tôi xem hay là đừng lục soát từng nhà nữa, quá lãng phí thời gian, cứ trực tiếp đến nhà của Thích Bà Bà kia," Lâm Nguyệt có chút nôn nóng, "Bà ta kêu mọi người đem phân hoá học đặt ở trong nhà, vậy khẳng định sẽ biết đến lời nguyền rủa.
"
Trần Ngưỡng nhìn ánh trăng dường như cũng trở nên quỷ mị, nghe Triệu Nguyên nói: "Bà lão kia nếu như biết đến lời nguyền rủa, vậy tại sao lúc nhi tử của Thím Lưu chết lại không chút hoảng loạn?"
"Tám chín phần mười cùng chúng ta giống nhau, không ngửi thấy mùi phân hoá học trong miệng đứa bé kia.
" Nói tới đây ánh mắt Trương Duyên hơi dừng lại trên người Trần Ngưỡng, kẻ bị bọn họ dán cái mát đã bị nguyền rủa, "Bà ta có lẽ chỉ mới hoài nghi, không xác định, tiếp sau đây nhất định sẽ làm gì đấy.
"
Triệu Nguyên đánh cái rùng mình: "Vậy bây giờ chúng ta phải đến nhà bà ta?"
"Chờ một chút, đợi đến hừng đông một hai giờ rồi hãy đi, chỉ ba người chúng ta.
"Trương Duyên đối Trần Ngưỡng nói,"Các cậu lưu lại nơi này.
"
Trần Ngưỡng gật gật đầu: "Được"
Thời gian vừa đến, ba người Trương Duyên liền rời đi, quan tài hiện ra đặc biệt bắt mắt, Trần Ngưỡng có loại ảo giác gió núi biến âm phong, anh ôm lấy cánh tay xoa xoa: "Cậu lạnh không?
"Thiếu niên không nói, Trần Ngưỡng trắng trợn đánh giá người ta, đồ thể thao cũng không tính dầy, cổ tay áo bên trong mơ hồ lộ chút tay áo màu xanh kẻ xọc trắng, là đồng phục bệnh nhân. Trần Ngưỡng vốn tưởng thiếu niên vừa mới trị liệu xong từ bệnh viện trở về, thì ra không phả vậy:"Cậu lén chốn khỏi bệnh viện chạy về phải không?"
Thiếu niên bị hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có gì ăn không?, tôi đói rồi.
"
Trần Ngưỡng: "! "
Quan tài ở một bên, Trần Ngưỡng đem một miếng sửa tươi kem bơ đưa cho thiếu niên, dưới cái nhìn cổ quái của đối phương giải thích:
"Em gái của tôi rất thích ăn, bây giờ nó không còn, tôi thường mua để ở trong túi, đã ăn quen rồi.
"Thiếu niên không có hỏi phía sau sự biến mất là chuyện gì, chỉ tiếp nhận miếng sửa tươi, trầm mặc ngậm lấy. Trần Ngưỡng không ăn, anh ngửi thấy mùi phân hoá học, nhìn quan tài, suy nghĩ về thi thể nằm ở bên trong, thật sự không có chút khẩu vị nào để ăn."Tôi hỏi thăm được Thích Bà Bà đã 115 tuổi, là người sống thọ nhất trên đảo.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!