Trước khi đi phải xử lý vết thương của Hướng Đông trước, trong nhà ga có một tiệm thuốc loại nhỏ, thuốc bên trong rất có hạn, có thể tìm đều tìm.
Hướng Đông bị mất bắp chân phải, hắn tự mình xử lý, kỹ thuật còn rất thuần thục.
"Xúc động là ma quỷ nha." không biết từ khi nào Văn Thanh tìm được một cái gậy đưa cho hắn, "Huynh đệ....! Cầm lấy đi nè.... gậy đánh chó của ngươi đó."
"Ngươi phải cảm ơn chủ nhân của cây gậy này đó, anh ta dùng cái này để thu dọn hành lý vào nhà ga.... Nếu không có nó á hả, vậy thì ngươi chỉ có thể một bên nhảy cà nhắc một bên máu chảy đầm đìa, hoặc chỉ có thể bò trườn thôi đấy.
"
Hướng Đông nhìn vết máu nhanh chóng thấm đẫm vải băng bó đang che ở miệng vết thương, nói: "Vài vị....! Tôi ngồi ở chỗ này trước....! các vị tìm quy tắc đi....! tìm được rồi thì gọi tôi ."
Nói xong liền nhắm lại mắt, đau đến cổ cùng thái dương đều nhảy lên gân xanh, lời lẽ thô tục bắt đầu loạn phun.
"Cũng may chỉ mất một bắp chân....! Lát nữa mà đi thì sẽ giống tôi nè....! Tôi đi cầu thang luôn thích nhảy....! Giống như vậy nè.
"Văn Thanh nói xong trực tiếp làm mẫu nhảy lên hai bậc thang. Sắc mặt Trần Ngưỡng đại biến:"Tại sao cậu có thể đi lên?"
"Họa sĩ cũng có thể đi lên."
Văn Thanh lại tiến thêm vài bậc liền quay mặt về phía mọi người nói: "Không tin thì để họa sĩ tới thử xem."
Hướng Đông đập mạnh cây gậy xuống đất, mở miệng rú lên: "Đ* con mẹ mày....! Nói cái chó gì đó, vòng trước họa sĩ đã an toàn vượt qua cửa ải của chính mình rồi....! Mày cũng vậy? "
Văn Thanh bày ra bộ dáng hoang mang, gãi gãi đầu nói: "Ầy...! Đại khái vẫn là nhằm vào ba người các ngươi rồi...! Tôi không được tính ở bên trong giống cô bé người câm kia, bị bỏ qua rồi nhỉ....! chỉ có ngươi, soái ca, hạt dẽ, ba người."
Một giọng nói yếu ớt vang lên:"
Tôi....! Còn có tôi nữa.
"
Văn Thanh chớp chớp mắt:"Ấy, xin lỗi...! Tôi quên mất chú rồi.
"
"Vậy thì bốn người, sao cũng được...! Mấy người tính làm thế nào thì làm đi.....! Tôi sẽ ở trên cầu thang cổ vũ cho.
"
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm Văn Thanh hồi lâu.
Ba sợi dây xích, thang cuốn, đề mục đã được đưa ra, câu trả lời sẽ là cái gì đây?
Thời gian không còn nhiều, chiếc đồng hồ bấm giờ vô hình đang không ngừng quay, áp lực cực đại khiến cho từng hạt bụi trong không khí cũng giống như bị nhét đầy.
Hít thở đều không thông.
Họa sĩ tiếp tục làm cái xác không hồn, Tôn Nhất Hành ôm cặp công văn nhỏ giọng nức nở hơi thở thoi thóp, Hướng Đông coi như phế.
Đến nỗi Văn Thanh......
Chỉ cầu hắn nghỉ ngơi một chút.
Trần Ngưỡng cuộn chân ngồi trên mặt đất, vỗ vỗ vào khuôn mặt lạnh ngắt của mình, cũng may cộng sự của anh không gặp chuyện gì.
"Giản Giản.
"Trần Ngưỡng đặt hy vọng vào người cộng sự của mình. Thế mà cộng sự đáp lại bằng một câu hết sức lạnh lòng:"Tự mình động não."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!