Trần Ngưỡng ngồi xuống ở một chỗ ăn cơm, cả người ghé vào cái bàn tròn hơi dài, toàn thân đều ướt nhẹp, giống như mới vừa tắm rửa xong chưa kịp lau khô vệt nước trên người.
Nước tắm còn là nước lạnh, một thùng một thùng từ trên đỉnh đầu tưới xuống, chân còn đạp lên khối băng trong bồn, từ trong ra ngoài lạnh đến thấu xương, trên người nổi lên từng mảng da gà rậm rạp.
Rốt cuộc là đã bỏ lỡ cái gì đây?
Phải nghĩ lại, nhất định phải nghĩ lại.
Cẳng chân bị quải trượng gõ nhẹ một cái, bên tai Trần Ngưỡng vang lên một giọng nói: "Tôi muốn chạm vào anh.
"Giọng điệu nhàn nhạt. Trần Ngưỡng sững sờ quay đầu nhìn về phía thiếu niên:"Hả? Cái gì? Chạm vào tôi? Cậu muốn chạm vào đâu?"
Triều Giản chỉ vào sau đầu của anh: "Nơi này."
Trần Ngưỡng lập tức hiểu được là y đang chỉ dấu ấn, liền nói: "Vậy cậu chạm đi."
Nói xong liền phối hợp cúi đầu xuống, để lộ vết thương mưng mủ trên mái tóc ngắn có phần hơi cứng của mình, phần sau gáy in hằn một dấu tay ma quái như thể đang bóp cổ Trần Ngưỡng.
Triều Giản nhìn dấu ấn bóp cổ kia, môi mím thẳng, mày nhíu chặt lại khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ tàn bạo.
Thiếu niên thuần dương....! Thả bàn tay có luồng dương khí áp chặt vào làn da mát lạnh sau cổ Trần Ngưỡng sau đó nắm chặt lấy chỗ có dấu ấn ma quái kia.
Dấu bàn tay quỷ nhỏ hơn hoàn toàn nằm giữa các ngón tay hắn.
Trần Ngưỡng cảm thấy đầu mình bỏng rát, da thịt nứt ra, khuôn mặt mình trở nên méo mó, trong cổ họng phát ra âm thanh thống khổ đè nén.
"Tôi hình như nghe được tiếng nữ nhân kêu thảm thiết?"
Sau đó anh mới nhận ra: "Có phải là con quỷ đã đánh dấu tôi không? Là Nữ? Nữ quỷ?
"Xong rồi, là nữ quỷ. Lúc ý thức của Trần Ngưỡng toán loạn, dư quang nhiều ra một cái quỷ ảnh, lúc anh sắp nhắm lại đôi mắt của mình thì đột nhiên trừng lớn. Là dì ấy! Lúc đó trong phòng đun nước sôi, bà dì này đã nhờ anh lấy giúp cái cốc. Đó là cốc giữ nhiệt dành cho trẻ em. Trẻ em..... Đứa bé quỷ đó? Họ là mẹ con? Ngay sau đó Trần Ngưỡng liền nhìn thấy trên bụng dì ta xuất hiện một mảng vết máu loang lổ lan từ từ ra bộ quần áo rộng thùng thình, máu tí tách nhỏ xuống càng ngày càng nhiều trong vô cùng đáng sợ."Chẳng lẽ là dì ấy đánh dấu.....
"Trần Ngưỡng tự lẩm bẩm với chính mình, con ngươi co chặt lại, quỷ mẹ thì muốn hại anh, quỷ con thì muốn giúp anh? Mẹ con không hợp nhau? Trần Ngưỡng mở to mắt nhìn trừng trừng bụng nữ quỷ đã bắt đầu rớt huyết khối, từng khối từng khối dính vào quần áo rớt đến trên mặt đất."Hahahahaha!
"Một tiếng cười điên cuồng vang lên từ đại sảnh làm Trần Ngưỡng sợ đến mức tim đập nhanh triệt để....! hôn mê bất tỉnh. Văn Thanh hình như đang cực độ vui sướng, hắn ghé vào máy quét hành lý nhìn ra hướng bên ngoài, vừa nhìn vừa cười điên cuồng."Phát hiện lớn nha!"
"Nguyên lai trước cửa luôn có xe lửa....! Mình thế nhưng không nghĩ tới.....! Mình vì cái gì không nghĩ tới đâu.....! Mình đáng nhẽ phải sớm nghĩ đến mới đúng."
"Đúng vậy.......! Mình hẳn là sẽ nghĩ tới thôi.....! chính là hơi chậm một chút....... làm tên kia đoạt trước......! đánh bậy đánh bạ mà thôi."
"Mặc kệ nói như thế nào.....! hiện tại đã biết xe lửa vẫn luôn chạy.....! Chạy há.....! há há há...... cứ luôn chạy."
Văn Thanh bật ngón tay cái lên với máy quét hành lí, lập đi lập lại: "Thật tuyệt vời.....! Quá tuyệt vời.....! Quá là tuyệt vời luôn."
"Xuất sắc....! thật xuất sắc.
"Văn Thanh không ngừng vỗ tay nhếch miệng cười khoái chí lặp đi lặp lại những từ ngữ đó. Tôn Nhất Hành nhìn thấy hắn như vậy toàn thân lông tơ đều dựng thẳng đứng lên, ông ta loạng choạng lui về phía sau, vì sợ quá chân này vấp phải chân kia ngã thẳng xuống đất, nhưng hai chân vẫn giãy giụa cố gắn lùi về phía xa nhất, miệng mở ra mấy lần mới lắp bắp nói được."Cậu...... cậu đây là làm......! Sao sao sao......! Làm sao vậy? Bị quỷ bám vào người sao?"
Hướng Đông phun ra một ngụm trọc khí nói: "Ông lần đầu tiên trở thành nhiệm vụ giả.....! không hiểu cũng bình thường thôi....! Nếu lần này ông có thể sống sót đi ra ngoài thế thì lần sau ông vẫn còn sẽ nhìn thấy nhiều người như vậy lắm."
"Đây gọi là bệnh điên.....! một trong những bệnh nghề nghiệp của những người làm nhiệm vụ đấy."
Đây là đứa đầu tiên phát bệnh, nếu còn không rời đi nơi này thì rất nhanh thôi sẽ xuất hiện đứa thứ hai.
Hai giờ chiều, đã qua 40 phút kể từ khi chuyến tàu số T57 xuất phát.
Dư lại sáu người đều tập trung ở phòng sách lầu một, ngồi có ...! đứng có...! nằm cũng có, thân thể kỹ năng bất đồng, tâm lý cùng tinh thần trạng huống cũng không giống nhau, mỗi người mỗi kiểu.
Nếu Họa sĩ của buổi sáng khi mới vừa tan tầm mang cho người ta cảm giác thà sống còn hơn chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!