Chương 47: Hành Khách Xin Chú Ý 17

Dưới ánh đèn sáng rỡ, sự thay đổi trong mắt mỗi người không có chỗ nào che giấu được.

Đây là muốn sòng phẳng.

Phùng Lão móc móc túi vài cái: "Lão già ta không có, xem các ngươi."

Đầu lưỡi Văn Thanh quét xuống môi dưới: "Nhất định phải như vậy à? Đây là phát huy tinh thần đồng đội sao? Thật nhàm chán."

Trong ánh mắt Trần Ngưỡng hiện lên sự tìm tòi nghiên cứu: "Cậu không có phát hiện?"

Văn Thanh làm ra bộ dáng khoa trương ngu ngốc, giấu đầu hở đuôi mà nói: "Không có.

"Trần Ngưỡng thật muốn đánh hắn. Tâm thái cái tên này là muốn chơi, khác với họ, có lẽ luôn mong độ khó của trò chơi nâng cao lên một chút, càng lên cao càng tốt. Làm việc luôn phụ thuộc vào tâm tình. Bây giờ nói vậy rõ rằng là không muốn chia sẻ những manh mối đã tìm thấy cho mọi người cùng xem. Cũng nói với họ rằng,"tôi có phát hiện nhưng tôi không muốn nói cho mấy người đó".

"Mẹ nó, đã phơi bày ra hết rồi thì mọi người cùng phơi bày ra luôn đi, mày còn chơi nữa, làm sao không chơi chết mày luôn đi!

"Hướng Đông gầm rú xong thì ném một vật ra. Đó là sổ đăng ký của phòng trị an. Khóa biểu trực ban là rơi ra từ nó. Vẻ mặt của Văn Thanh như thấy chuyện ma huyễn:"Lúc Họa sĩ lấy ra tờ trực ban, ngươi còn giấu giếm sao?"

"Lúc đó tao còn chưa có phát hiện ra nó nữa!

"Giọng điệu Hướng Đông ác liệt, trong sổ đăng ký chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh. Không có tí manh mối, tìm kiếm nó thật sự lãng phí thời gian. Rõ ràng là quy tắc giở trò quỷ muốn gây nhiễu loạn tư duy của bọn họ. Hướng Đông nhớ lại vẫn tức giận muốn chết, hắn ta vậy mà thật sự bị lừa, trở thành thiểu năng trí tuệ mà tên mặt lờ Văn Thanh thường xuyên nhắc tới. Hắn lấy điếu thuốc chọc chọc vào hộp thuốc lá:"Mẹ nó, lão tử vẫn là hợp với đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cứ cái đà này phiền muốn chết.

"Trần Ngưỡng cầm sổ đăng ký lên lật xem, chẳng có giá trị gì. Đột nhiên nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, anh phát hiện ra người câm đã viết gì đó trên mẩu giấy ghi chú đưa cho mọi người xem. [Cả hai đêm nay em đều nghe thấy một loại âm thanh. ] Người câm dĩ nhiên cũng có phát hiện. Tôn Nhất Hành xem xong há hốc mồm, mọi người đều thật là lợi hại, chỉ có ông ta là vô dụng nhất. Trần Ngưỡng hỏi:"Âm thanh gì?

"Cây bút của người câm run lên một chút, trên khuôn mặt đầy tàn nhang hiện rõ vẻ hoảng sợ, nhịn đến lúc này mới nói ra đối với cô nàng đã là cực hạn. [Tiếng gõ của vật như kim loại....! rất dùng sức...! đập mạnh xuống đất. ] [Nhưng em phát hiện mọi người đều không thể nghe thấy nó ngoại trừ em. ] Văn Thanh chen vào một câu:"Chân mệnh thiên nữ nha."

trước khi gậy chống được quăng qua, Phật Sơn vô ảnh cước của Hướng Đông đã Chào hỏi hắn trước.

"lúc nào rồi mà còn giả vờ tinh tướng nữa, nhóc câm nói nhanh lên, đừng giống tên đó giấu giếm nữa....! viết mau đi!

"Tâm lý Hướng Đông cảm thấy thật sảng khoái, lão tử rốt cục cũng thắng được tên tàn phế kia. Người câm dịch dịch về phía Trần Ngưỡng, viết một cách nhanh chóng. [ Em không biết nó đến từ đâu, chỉ biết vật đó bằng kim loại. ] Một vài người im lặng, trạm ga có rất nhiều đồ vật bằng kim loại. Trần Ngưỡng nhìn xuống cây gậy chống của Triều Giản, dùng tay chạm vào nó. Quỷ hồn là đang nhắc nhở người câm sao? Anh nhìn cô gái nhỏ, trên má có rất nhiều đốt tàn nhang nhỏ, chúng không hề xấu xí, đôi mắt như viên trân châu nhỏ tròn xoe."Gõ kim loại là có ý gì?

"Trần Ngưỡng thì thầm với Triều Giản. Triều Giản còn chưa mở miệng, tên Hướng Đông đã rú lên:"Ê nói cái gì đó...! Nói cái gì đó?"

"Muốn nói gì thì lớn tiếng mà nói....! Làm ra bộ dạng đối xử chân thành với nhau như thế rồi Cuối cùng hai đứa bây lại thì thầm to nhỏ với nhau là có ý tứ gì đây..... bộ coi chúng tao không phải là người hay gì?

"Vẻ mặt chó vừa chua xót vừa khó chịu vì ganh ghét. Văn Thanh, Tôn Nhất Hành cùng người câm đều nhìn sang, ngay cả Phùng Lão đang buồn ngủ cũng mở ra hai mí sắp dính vào nhau. Trần Ngưỡng bị nhìn như thế, không thể giải thích được hơi không được tự nhiên, anh dịch nữa phần cơ thể phía trên của mình ra khỏi Triều Giản, nghiêm túc nói:"Mọi người nghĩ tiếng gõ kim loại là đang ám chỉ điều gì?"

Văn Thanh hứng thú bừng bừng: "Thanh âm phát ra có quy luật không?

"Người câm hơi suy nghĩ rồi lắc đầu, do dự viết vào mẩu giấy. [ Lúc đó em rất sợ....! không thể nghiêm túc như lúc nghe tiếng Anh được..... có thể là có quy luật.... nhưng em nghe không ra. ] Mọi người:"......"

Trần Ngưỡng hỏi: "Đêm nay thì sao? Em cũng nghe thấy sao?

"[Vẫn chưa đến giờ...! hai ba lần trước đều là ba bốn giờ sáng mới nghe thấy. ] Người câm nhìn quanh rồi cúi đầu viết một câu. [Chừng nào em nghe thấy thì sẽ gọi các anh. ]"Không cần...! Tôi nhát gan lắm.

"

Văn Thanh phất phất tay đi đến góc tường, miệng thì ngáp liên tục: "Các vị...! Tôi ngủ trước đây...! ngủ ngon.

"Tiếp theo liền vang lên tiếng ngáy, không phải của Văn Thanh mà là của Pùng lão. Tôn Nhất Hành gối đầu nằm trên chiếc cặp công văn của mình, nằm một lúc lại chuyển mình, không thể ngủ được. Người câm thì lướt di động không có ý định ngủ. Hướng Đông đang ngồi xổm dưới đất nuốt mây nhả khói, còn những người khác thì hít khói thuốc do hắn nhả ra thì đột nhiên hắn ta mắng một tiếng"mịa nó

"ngậm điếu thuốc đứng dậy muốn đi tiểu. Một thằng đực rựa cao to như hắn làm sao có thể hạ mặt mũi xuống mà nói:"Tao muốn đi tiểu có đứa nào bồi tao đi không", chỉ có thể mắng cái bàn quang của chính mình sớm không mất tiểu muộn không mất tiểu, cố tình lại chọn buổi tối hơn 12 giờ đêm!.

Trần Ngưỡng không hề lo lắng cho Hướng Đông, tên này dương khí dồi dào ma quỷ sẽ không bám hắn.

Cách một khoảng thời gian thì ngừng, Cách một khoảng thời gian lại mưa.

Trần Ngưỡng đột nhiên giật mình, thời tiết bên ngoài thay đổi là có quy luật sao? Anh chưa từng lưu ý qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!