Chương 42: Hành Khách Xin Chú Ý 12

"Hai người họ đã chết, hai thân thể ghép làm một."

Hướng Đông quay trở lại sạp báo nói ngắn gọn về tình hình trong phòng chờ trên lầu: "Một nửa thi thể của người phụ nữ kia không thấy đâu."

Trần Ngưỡng chậm rãi nói: "Cô ta có một chiếc vali màu đen có thể đựng vừa một cái máy tính loại lớn.

"

"Phụttt."

Hướng Đông phun ra một ngụm nước khoáng, hắn lau lau miệng: "Chuyến xe ngày mai, hôm nay đã ngủm."

" Việc này thì tính là gì, vòng đầu tiên ngủm còn có người ở tuyến cuối cùng kia kìa.

"

Văn Thanh dựa vào gian hàng nhún vai:"Nếu thật muốn ra tay ngay một khắc khi chúng ta lên xe thì cần quy tắc làm cái gì nữa, chỉ cần dựa theo số vé tàu, cắt chúng ta như cắt rau hẹ là được rồi."

Nói xong liền nuốt nước bọt:"

Nói tới làm tôi thấy hơi đói, tôi thích nhất là ăn rau hẹ, trứng xào rau hẹ, lươn xào rau hẹ, rau hẹ.....!"

Trần Ngưỡng ngắt lời Văn Thanh:"

Tôi biết tại sao bọn họ chết vào lúc này.

"

" Tại sao? "

Trần Ngưỡng chỉ vào tờ khóa biểu trực ban: "Tan ca rồi.

"Có ba người trong danh sách trực, thay phiên nhau trực. Giờ làm việc đầu tiên từ 6h đến 12h, ca sáng. Thứ hai từ 12h trưa đến 18h, ca chiều. Thứ ba là từ 6 giờ đến nửa đêm, ca đêm. Trần Ngưỡng nói ra kết quả phân tích của mình và Triều Giản."Quy tắc cho chúng ta sáu giờ để tìm kiếm thông tin, nếu trước khi tan ca còn chưa phá giải, liền gϊếŧ hết.

"

"Khi máy kiểm tra an ninh có động tỉnh, đã gần mười một giờ. Người trực ca sáng có quá ít thời gian."

"Má!" Hướng Đông chửi tục.

"Người anh em kia thật may mắn, quy tắc rất đơn giản, chỉ cần nghĩ đến cố sự của búp bê thì đã có thể tìm được bạn tốt, nhưng số may lại hết, nhớ đến đã quá chậm, còn xếp ngay hạng nhất."

Văn Thanh chậc chậc lưỡi: "Quả nhiên trên đời không có chuyện tốt như vậy."

Hướng Đông: "Vậy hai thân thể ghép lại ..."

Trần Ngưỡng trầm ngâm nói: "Đã đến giờ rồi, hai người còn chưa ngồi cùng nhau, quy tắc sẽ giúp một tay, ghép mỗi người một nửa lại."

"........"

Văn Thanh duỗi người: "Tốt hơn là tôi nên đi ăn trưa, hình như có một nhà hàng có rau hẹ, tôi sẽ nấu cho mình một tô rau hẹ xào trứng.

". Trong lòng Hướng Đông có việc, liên tục nháy mắt với Trần Ngưỡng, mắt đều nháy đến sắp rút gân. Trần Ngưỡng vẫn không có phản ứng. Hướng Đông nhìn chằm chằm vào thiếu niên bị gãy chân, rồi lại nhìn Trần Ngưỡng, mẹ nó, hai tên này luôn ở cạnh nhau, muốn thì thầm nói nhỏ với một trong hai cũng khó như lên trời. Trong lòng nhảy ra một kế, Hướng Đông lấy điện thoại ra, ấn một hồi:"Trần Ngưỡng, mày giúp tao nhìn cái điện thoại này chút, không biết bị làm sao luôn tự động tắt nguồn.

"Hướng Đông xoay màn hình điện thoại cho Trần Ngưỡng xem, trên màng hình đã được đánh vài dòng chữ. [Thằng gãy chân có bệnh! Nó bị rối loạn đa nhân cách! Còn kèm theo tính nóng nảy cố chấp nữa! ] Trần Ngưỡng:"...

"Hướng Đông không ấn vào màn hình nữa, trực tiếp rống lên:"Vậy mà mày còn hợp tác với nó? Chán sống sao?

"Giọng nói lớn đến nổi sắp tung cả nốc phòng. Trần Ngưỡng liếc nhìn thiếu niên vẫn thờ ơ bên cạnh:"Cậu và Hướng Đông xảy ra chuyện gì à? Sao tôi lại không biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!