Chương 39: Hành Khách Xin Chú Ý 9

Văn Thanh thấy Trần Ngưỡng sắp sờ thi thể, hắn đưa tay ngăn lại: "Để tôi tới!"

Trần Ngưỡng vừa rồi kích động, lúc này mới bình tĩnh lại, anh nói: "Vậy thì cậu tới."

"Cám ơn nhoa." Văn Thanh trông giống như một con chó nhìn thấy khúc xương, đôi mắt đều phát sáng, thứ này thú vị hơn nhiều so với búp bê hay tờ báo, nhất định phải là hắn tới.

"Để cho tôi tới nhìn xem còn có kinh hỉ bất ngờ nào không.

"Khóe miệng Trần Ngưỡng giật giật, Văn Thanh có thể loại trừ, anh đang định chú ý tới người khác, đột nhiên ngửi được cái gì đó, vẻ mặt hơi biến đổi. Là mùi của nước khử trùng! Động tác lật quần áo Lão Lý của Văn Thanh dừng lại một chút, lại tiếp tục lật, động tác ngày càng lớn, mùi nước khử trùng càng nồng nặc, như được thoa trên da thịt. Hắn thích thú tới gần Họa sĩ:"À há."

Họa sĩ đứng sau mấy người, vẻ mặt vàng như nghệ không chút dao động.

"Tốt rồi." Văn Thanh vỗ vỗ tay, " Ông chú này kêu Lão Lý đúng không, là của anh nè."

Nói xong bốn chữ cuối cùng, hắn chỉ vào họa sĩ.

"Chỉ là nước khử trùng thôi, có chắc là tương ứng với Họa sĩ không?" Hướng Đông cũng ngửi được mùi, nhưng không quan tâm lắm, hắn hơi bất bình thay Họa sĩ.

"Không chỉ là nước khử trùng không đâu.

"Văn Thanh cười khẩy, rút ra thứ gì đó từ trong túi Lão Lý. Là một chiếc găng tay dùng một lần. Cả hai thông tin này đều hướng đến trên người Họa sĩ, không hề có chút che đậy, trực tiếp sáng tỏ, đơn giản thô bạo đến cực điểm. Hướng Đông nhướng mày nhìn Họa sĩ:"Cái quái gì đây, Lão Lý là thân thích của anh?

"Họa sĩ hai tay đút túi quần, tóc dài xõa tới vai, một thân áo choàng tinh tế không một tiếng động cũng nói với người khác rằng anh ta không hề giao thiệp với tầng lớp dưới đáy của xã hội. Hướng Đông sờ sờ cằm nhìn anh ta:"Không phải là thân thích, vậy thì ông ấy do anh gϊếŧ."

Họa sĩ có thái độ việc không liên quan đến tôi: "Ông ta ngay ở vòng đầu đã phạm vào quy tắc, sẽ bị thanh lý, tại sao tôi còn phải gϊếŧ ông ta làm điều thừa? "

Văn Thanh vỗ vỗ vai Họa sĩ: " khi Lão Lý chết, quy tắc còn chưa ra, anh không biết ông ấy đã vi phạm quy tắc, nên gϊếŧ ông ấy vì lý do gì đó, động thủ trước khi quy tắc bắt đầu."

Họa sĩ lấy nước khử trùng ra phun vào nơi vừa bị vỗ, đôi môi mang sắc thái không khỏe mạnh cử động, nói: "Vậy trên người ông ta không có vết thương nào, tôi gϊếŧ bằng cách nào?"

Văn Thanh làm ra động tác "Mời": " Tôi nguyện ý nghe tường tận."

Họa sĩ rời đi.

"Đại Họa sĩ, anh cứ thế treo chúng tôi ở đây, cũng bất lịch sự quá đó." Văn Thanh hét với theo bóng lưng anh ta.

Họa sĩ bước đi không hề dừng lại, mái tóc dài xõa ra sau vai, áo khoác dài sạch sẽ, quần tây thẳng tắp, giày da sáng bóng, dáng người cao gầy, khi đi còn có mùi nước khử trùng, kết hợp mọi thứ trong trạm xe tạo thành cảnh quan như trong một bức ảnh...

Trần Ngưỡng vẫn luôn quan sát họa sĩ, phản ứng của đối phương không hề với xung đột với những gì anh tưởng tượng, lẽ nào suy đoán xác chết đến tìm hung thủ là sai?

Nếu như không phải đến tìm hung thủ, vậy thì còn có thể đến làm gì?

Hiện tại chỉ có thể xác định một điều, trong đám người bọn họ, xác chết chỉ định chính là họa sĩ.

Nó đã ám chỉ họa sĩ, vậy thì câu trả lời nằm ngay trên người đối phương...

"Đồ đạc của chính mình cũng không chịu lấy đi, thật sự là, một người hai người, còn không bằng lão đầu kia nữa."

Văn Thanh cầm búp bê ném lên người nam sinh trẻ tuổi: "Của cậu này."

Nam sinh muốn ném nó đi, Văn Thanh thân thiện nhắc nhở: "Vứt đi cũng có thể là vi phạm quy tắc đó nha."

"Nếu như cầm lấy mới là vi phạm quy tắc thì làm sao?"

"Năm mươi năm mươi, xác suất này chỗ nào cũng giống nhau thôi, tôi thì cảm thấy đồ đạc của chính mình thì phải cất kỹ."

Văn Thanh nghiêm túc nói: "Thầy cô từ nhỏ đã dạy dỗ chúng ta như vậy rồi, có đúng không."

Nam sinh ngẩn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!