Chương 38: Hành Khách Xin Chú Ý 8

Triều Giản xoay chiếc bánh lại, bên đây cắn một miếng bên kia cắn một miếng, mơ hồ có tư thế không biết cắn tiếp bên nào, nói: "Tôi không biết những người khác."

Trần Ngưỡng nói: "Tôi cũng không biết."

"Khả năng người kia còn sống lớn hơn một chút, tôi, cậu, Hướng Đông, nữ sĩ có vóc dáng nhỏ, những người một thân không có quá 100 đồng người trẻ tuổi, Văn Thanh cũng có thể loại trừ ra.

"

" Còn lại là Phùng Lão, Họa sĩ và người câm.

"Triều Giản đặt bánh bao xuống. Trần Ngưỡng vội vàng hỏi:"Sao vậy? Một trong ba người cậu đã chọn xong rồi à?"

Triều Giản nhìn anh nửa ngày mới nghiêm túc nói: "Bánh bao, không muốn ăn nữa."

Trần Ngưỡng: "...! Vậy thì vứt đi?"

"Ừm."

Trần Ngưỡng cùng hắn đi tìm thùng rác: "Bánh bao này không tươi nữa, nhân cũng không ngon, sau khi trở về tôi sẽ làm cho cậu ăn."

"Ừm."

Triều Giản ném nửa cái bánh bao còn sót lại vào thùng rác: "Muốn nhân thịt.

"

Trần Ngưỡng không chút do dự, giọng điệu như dỗ dành mấy bạn nhỏ: "Muốn nhân thịt phải không, không thành vấn đề."

" Chuyện bánh bao đã định xuống rồi, bây giờ tôi muốn biết suy nghĩ của cậu."

Triều Giản:" Không biết.

"

Trần Ngưỡng đang định lộ ra vẻ mặt cạn lời, liền nghe được hắn nói: "Bất quá, đối phương sẽ lộ diện trong vòng này, tự mình đi ra."Sau chuyện này, Tôn Nhất Hành không gần không xa vẫn đi theo Trần Ngưỡng, cặp công văn vẫn như cũ được ôm chặt trong ngực.

Trần Ngưỡng không có gì bất thường.

Đây là một điều tốt, Tôn Nhất Hành luôn trong tầm nhìn của anh, nói sao cũng tốt hơn là không nhìn thấy người.

Trần Ngưỡng kiểm tra từng cửa hàng ăn uống, cả sọt rác đều không bỏ qua.

Bẩn thì bẩn một chút, nhưng mức độ buồn nôn thì không thể nào so sánh với hai xô xác nát được.

Trần Ngưỡng cầm chổi quét mấy thứ vào sọt rác, đột nhiên như phát hiện thứ gì đó liền ngồi xổm xuống, dùng đũa bới bới.

Triều Giản ghét bỏ đứng sang một bên: "Anh bẩn chết rồi."

"Ai còn quản đến chuyện này chứ.

"Động tác bới rác của Trần Ngưỡng dừng lại một chút, sau đó liền nhanh chóng bới tiếp, bới một hồi còn lên tay không ít. Triều Giản mở mắt trừng trừng nhìn anh lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong đống rác ra.".......

"Trần Ngưỡng không nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy bới nhiều rác thải như vậy, rốt cục nhìn thấy một thứ như tờ giấy, đơn giản là hơi kích động. Khi anh mở tờ giấy được vo lại thành một nhúm ra, nhìn thấy dòng chữ trên đó, tay anh liền run lên."Lên xe, chết."

Trần Ngưỡng đọc tiếp, "Không lên xe...

"Hết rồi. Tờ giấy đã bị xé mất. Trần Ngưỡng tìm trong đống rác lần nữa nhưng không thấy, anh chạy qua sọt rác trong phòng bếp, nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Triều Giản nhìn thấy Trần Ngưỡng đang muốn gãi mặt, lạnh giọng quát lên:"Đi rửa tay.

"Trần Ngưỡng suy tư đi rửa tay, nói chung là, lên xe tương ứng với chết, không lên xe tương ứng với sống. Nhưng không lên xe thì làm sao sống được? Chẳng lẽ tất cả đều sai rồi? Câu hỏi đặt ra là, cho dù có đúng hay sai, cũng không ai dám đặt cược vào quy tắc này. Trần Ngưỡng vẫy vẫy nước trên tay cho gáo rồi chỉ vào tờ giấy bạc trên quầy bếp:"Những chữ trên này, cùng những chữ chúng ta tìm thấy lúc trước, là do cùng một người viết sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!