Chương 37: Hành Khách Xin Chú Ý 7

Nhiệm vụ đầu tiên là ma nữ áo trắng, chết rất nhiều người.

Người may mắn còn lại một hơi thoi thóp sống sót là hắn, cùng với họa sĩ có mạch não tò mò đã tìm ra sơ hở trong nhiệm vụ.

Con Ác quỷ kia là cái loại kinh điển trong phim ma, toàn thân mặc đồ trắng, tay chân buông thõng, đầu cụp xuống, để tóc dài che khuất mặt.

Chúng mày nghĩ toàn bộ tóc đều được vén ra phía trước thì phía sau chỉ có phần gáy thôi đúng không?

Sai rồi, phía sau cũng là tóc.

Cả trước và sau là khuôn mặt của nó đều tóc.

Hướng Đông không sợ coi phim ma, có thể nói là không có cảm giác gì, hắn còn có thể ngủ gà ngủ gật, nhưng đến khi có một con ma hàng thật giá thật đứng ở trước mặt hắn, trực diện va chạm ...

Tương đương với việc ở trần đứng ở trong tuyết khi mùa đông khắc nghiệt, bên cạnh còn có một cây quạt lớn thổi vù vù, trong miệng ngậm một que kem.

đầu cạo sạch tóc vẫn còn có ai đó dội nước đá lên đỉnh đầu, gần như là cái cảm giác như vậy.

Lần thứ hai và thứ ba cũng đều là ma quỷ, nên từ từ cũng không còn run rẩy đứng không vững nữa, có thể nhìn thẳng vào nhau chào hỏi...

Trần Ngưỡng thấy Hướng Đông lâu như vậy vẫn chưa trả lời, liền nói: "Cũng sợ đi."

"Đánh rắm." Hướng Đông tỏ vẻ khinh bỉ, "Ma quỷ có gì mà sợ, lão tử cũng đâu phải mày, sẽ sợ ma? "

Trần Ngưỡng "Ồ" một tiếng, đầy thâm ý nói: "Tao vừa nãy hỏi mày lúc mới làm nhiệm vụ có sợ hay không, chứ đâu có hỏi mày sợ ma hay không."

Hướng Đông giấu đầu lòi đuôi: "...

"Trần Ngưỡng không tư cách cười nhạo người khác. Tự mình cũng sợ thành cháu trai. Anh dùng một chiếc đũa khác để đặt lại miếng dưa leo vào bát:"Ngẫm lại thì đúng là tai bay vạ gió, chúng ta, những người không còn tồn tại, vô duyên vô cớ được cấp thẻ thân phận mà không thể từ chối.

Còn mang tính cưỡng chế, tiền vào thì có thể sẽ chết, còn không vào thì nhiệm vụ trực tiếp thất bại.

"

"Mày lớn như vậy còn chưa từng đọc tiểu thuyết à? "

Hướng Đông nhét cái bánh bao lớn vào miệng, như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, giải quyết hai lần là xong:

"Vô hạn lưu có hiểu hay không, tất cả đều như thế này, một nhóm người nối tiếp một nhóm người, đều được chọn bằng một cách khó hiểu. Người nào chết thì cứ chết, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục đi tiếp, tiếp nhận từng cái từng cái nhiệm vụ tiếp theo."

Hàng đống tiểu thuyết được chắc đóng ở nhà của Trần Ngưỡng nhưng đều được đọc trong thời gian còn đi học, có rất nhiều loại, nói chuyện yêu đương, tu tiên các loại đều có, lại không có loại mà Hướng Đông nói.

"Không có đầu à? Nhưng thường là tiểu thuyết nào cũng sẽ cái kết."

Hướng Đông lại nhét một cái bánh bao lớn vào miệng, tuy vết thương trên mặt đã lành, nhưng cái cách ăn này khiến khuôn mặt của hắn không có cách nào đẹp trai cho được: "Có, trong mười cuốn tao xem thì chín cuốn còn đang lết, số chương thì dài ngoằng, viết còn chậm, đợi tao chết rồi cháu trai sẽ đốt cái kết cho tao xem.

"

Trần Ngưỡng:" ...! Còn một cuốn đã viết xong thì sao? "

Hướng Đông nói:" Nhân vật chính hoàn thành tất cả các nhiệm vụ và trở về thế giới thực.

"

Trần Ngưỡng gật đầu nói:" Vậy cũng không tồi.

"

Hướng Đông chậm rãi:" Sau đó vào ở trong viện tâm thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!