Chương 36: Hành Khách Xin Chú Ý 6

Văn Thanh liếc mắt:" Ngươi lại biết? "

Trần Ngưỡng tại lúc chủ đề của bọn họ chệch khỏi đường ray một đi không trở lại, thẩn thờ hỏi:" Tại sao hai sư huynh muội kia vẫn phải chết? "

"Ai mà biết.

"Văn Thanh bĩu môi. Hướng Đông giẫm lên tàn thuốc:" Không cho bọn họ lên xe, khẳng định là bọn họ không tuân thủ theo quy tắc.

"

Trần Ngưỡng liều mạng rà soát lại tất cả các mắt xích trong vòng này, bắt đầu từ hai tổ vật phẩm đi ra từ máy kiểm tra an ninh, anh nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.

" Chúng ta đã bỏ qua cái gì?

"Trần Ngưỡng không thể nghĩ ra được. Một giọng nói đều đều đột nhiên vang lên từ bên trái:"Cửa tàu hỏa không đúng.

"

Trần Ngưỡng quay đầu lại nhìn thiếu niên:" Không đúng?

"Triều Giản không cho anh câu trả lời. Trần Ngưỡng không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ của chiếc tàu hỏa kia, mí mắt đang rủ xuống của anh chợt mở lớn ra:"

Chiều rộng......!"

Cửa của những chiếc xe lửa bình thường rất hẹp, một người nếu mang theo vali lớn một chút đều phải lùi lại đẩy hàng lý vào trước mới vào sau.

Chiều rộng của chiếc cửa 3291 thì.....

Nếu Tiêu Tiêu không đẩy Lâm sư huynh ra, hai người kề vai nhau đi vào thì vừa vặn!

Điều đó có nghĩa là gì?

Khi Trần Ngưỡng đang nghĩ, đột nhiên có một chiếc ô tô đồ chơi nhỏ rơi vào trong tầm mắt anh.

Uooo, uooo, dừng lại trước mặt anh.

Phía sau còn có một chiếc khác, hự hự chậm rãi chạy tới, dừng ở phía sau chiếc xe thứ nhất.

Trần Ngưỡng cứng ngắc đứng đó.

Đứa nhỏ máu thịt be bét chạy tới, nó chạy rất nhanh, chân không chạm đất, thân thể bay lơ lửng, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt Trần Ngưỡng.

Kèm theo một mùi hôi làm người buồn nôn.

Đây là lần thứ hai Trần Ngưỡng nhìn thấy đứa bé ma quái này, sự sợ hãi không giảm xuống bao nhiêu, cơ bắp xung quanh mắt anh như đông cứng lại, mắt lại nhắm không được, chỉ dám nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô đồ chơi.

Đứa trẻ kia ngồi xổm xuống, dùng tay đẩy chiếc xe phía sau lên, đậu song song với chiếc phía trước.

Lần trước Trần Ngưỡng chỉ dám dùng khóe mắt liếc nó một cái, lần này là đối mặt trực diện với nhau, cả người anh giống như rơi vào hầm băng, vừa định nắm lấy Triều Giản thì phát hiện trên người đứa trẻ ma quái có rất nhiều đốm trắng.

Lít nha lít nhích, còn không ngừng ngọ nguậy, chui tới chui lui trong máu thịt.

Trần Ngưỡng vừa nghĩ tới là cái gì, sau đầu chợt lóe một trận gió mát, ngay sau đó anh liền nghe thấy một tiếng nói giòn tan vang lên.

"Sát bên, đi cùng nhau."

Đứa trẻ để hai chiếc xe dựa vào nhau, để chúng dán chặt cùng một chỗ: "Đi cùng nhau..."

"Phải sát bên nhau... Sát bên nhau...! Đi cùng nhau..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!