Tôn Nhất Hành phục hồi lại tinh thần, kéo theo nam sinh trẻ tuổi, ngã trái ngã phải bỏ chạy.
Cửa cũng đóng lại.
Trước khi thi thể biến mất sẽ không ai mở ra...
Ba người lần lượt chết trong một thời gian ngắn, hiện tại chỉ còn lại có mười hai người.
Mọi người tụ họp lại ở phòng chờ thứ tư.
Trần Ngưỡng, Triều Giản, Văn Thanh đều đã kiểm tra qua vé của chính mình, "Khu D số 47
"nằm trong số chín người còn lại. Chín người là Hướng Đông, Phùng Lão, Họa sĩ, Tôn Nhất Hành, người câm, Lâm sư huynh, Tiêu Tiêu, nam sinh vừa mới xem xong một màng nổ bỏng ngô bằng giấy vệ sinh, và người phụ nữ nhỏ con có bạn trai đã chết. Không biết người may mắn thoát nạn lần này là ai. Trần Ngưỡng yêu cầu bọn họ lấy vé tàu của chính mình ra xem, chưa kịp nói gì thì đã bị một giọng nói bén nhọn chặn lại. Là người phụ nữ nhỏ con, cô ta trừng đôi mắt tích huyết đỏ ngầu của mình nhìn Trần Ngưỡng:" Vé tàu không phải là không thể cho người khác xem sao?
Ngươi bây giờ lại muốn chúng ta lấy ra xem là có rắp tâm gì đây?"
"Ngu ngốc, không biết quay lưng lại mà xem à? "Hướng Đông rống lên một tiếng, làm người đại diện đầu tiên, quay lưng lại lấy vé ra xem, " Nhìn rồi, sao đó thì sao? "
Trần Ngưỡng đợi bọn họ xem xong rồi mới hỏi:"
Số in 47 của hai vị số cuối là của ai? "
Tiêu Tiêu giơ tay lên: "Tôi."
Trần Ngưỡng bình tĩnh nhìn cô, đem vẻ lo lắng bất an của cô khi sắp chào đón tử thần nhìn ở trong mắt, anh nhẹ giọng nói: "Vận may của cô thật tốt.
"Sau khi Tiêu Tiêu biết được nguyên nhân, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi. Lâm sư huynh kéo cô đến cảm ơn Trần Ngưỡng."Đây không phải là công lao của cá nhân tôi, mà phải cảm ơn Tôn tiên sinh, Ông ấy nói mình nhìn thấy đống giấy được đẩy ra từ máy kiểm tra an ninh trong siêu thị."
Trần Ngưỡng nhìn Tôn Nhất Hành nói xong, sau đó chuyển qua nhìn Triều Giản và Văn Thanh,
"Đồng đội của tôi thì phát hiện con số tương ứng với vị trí của các món đồ, cậu ấy yêu cầu tôi đem ba món đồ khác bắt đầu tìm từ khu A. Sau đó chính là cậu Văn nhắc đến số ghế của vé tàu, nên tôi mới nghĩ đến tổ con số mà tôi đã xem trước đây."
Lâm sư huynh và Tiêu Tiêu lại một đường hướng, Triều Giản, Văn Thanh, Tôn Nhất Hành khom lưng.
Lần đầu tiên Tôn Nhất Hành được người khác cảm ơn một cách chân thành đến vậy, ông ta luống cuống, không ngừng xua tay lắc đầu.
Đồng đội họ Triều, tên Giản thì vẫn mặt mày vô cảm.
Văn Thanh không muốn nhận chuyện này, có sao nói vậy: "Trong thế giới nhiệm vụ, thực lực, may mắn, nhân phẩm, mọi thứ đều phải có, một cái cũng không thể thiếu."
Vẻ mặt hắn thành khẩn nói,
"Người thừa ra ở tuyến 3291 không cần làm gì thì đã bị loại bỏ, quý cô đây lại có thể trở thành người sống sót duy nhất trong bốn người phải chết kia. Thật đáng chúc mừng."
Tiêu Tiêu không nói gì.
Khi bầu không khí vẫn còn đang thoải mái một chút, người phụ nữ nhỏ con bỗng nhiên phát điên, cô ta chất vấn mấy người Trần Ngưỡng tại sao lại không phát hiện ra quy tắc sớm hơn, nếu phát hiện ra sớm hơn thì bạn trai cô ta sẽ không phải chết.
Phải nói là ở đâu cũng có những con người như vậy.
"Nữ sĩ, nếu tôi là cô, tôi sẽ yên lặng chờ đến khi được đoàn tụ với bạn trai mình." Văn Thanh một giây trước vẫn cười, giây tiếp theo liền mất đi ý cười, cầm đồng tiền xu trong tay chỉ ra cửa, "Cút đi.
"Nữ nhân nhỏ con loạng choạng bước ra ngoài cửa, đột nhiên cô ta lao đến chỗ của Tiêu Tiêu, móng tay nhọn hướng thẳng đến mặt cô. Lâm sư huynh không kịp ngăn lại. Hướng Đông phản ứng nhanh giơ chân đạp một cước:"Cái thứ đồ gì."
Người phụ nữ nhỏ con không quan tâm đến cơn đau ở bụng, cô ta oán độc chửi rủa Tiêu Tiêu: "Tiện nhân!
"Tiêu Tiêu tê dại nhìn cô ta. Phản ứng này càng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ đến phụ nữ nhỏ con hơn, lẽ ra bốn người phải chết ở vòng 2 này, dựa vào cái cái gì con tiện nhân này lại có vận mệnh tốt như vậy, dựa vào cái gì? Bạn trai và hai người khác đều đã chết. Tại sao một người lại còn sống? Tại sao không dứt khoát chết hết đi? Cô ta ở đây bất lực chờ đợi đợt quy tắc tiếp theo, mà đối phương lại chuẩn bị lên xe thoát khỏi đây, còn có một người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh, không rời không bỏ. Dựa vào cái gì?"Cô cho rằng mình tránh thoát được vòng một, rồi tránh được vòng hai thì cô sẽ sớm thoát ra khỏi đây được sao?" Người phụ nữ nhỏ con chỉ vào Tiêu Tiêu phát điên hét lên: "Nằm mơ!"
Mặt Tiêu Tiêu không còn chút máu, tái xanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!