Khu A.
Trần Ngưỡng đã tìm thấy khu vực đặt cái chai dầu gội đầu được máy kiểm tra an ninh đẩy ra.
Giá tiền và vị trí khoảng cách tương ứng với số 35.
"Thiệt mệt óc, những con số này rốt cuộc có ý nghĩa gì đây?" Trần Ngưỡng vận dụng trí tưởng tượng phong phú của mình, "Là nét vẽ của tên một người nhiệm vụ giả nào đó?"
Anh lập tức phủ nhận câu nói trên của bản thân: "Có nhiều nét như vậy? Là tên có bốn ký tự? Nhưng nếu thật sự là như vậy, 35 nét là đại biểu cho số nét, vậy cái ở khu D chắc cũng giống nhau, Con số là 47, như thế thì quá nhiều.
"(Tên người Hoa được tính bằng nét, thí dụ một minh tinh của Trung mà tui biết có tận 24 nét chữ, đã được tính là nhiều.) Thiếu niên bên cạnh không nói gì, Trần Ngưỡng quay mặt lại hỏi:"Cậu nghĩ đến là cái gì? "
Triều Giản thu hồi ánh mắt từ phía sau đầu của anh, nhìn lại: "Sắp vỡ rồi."
Trần Ngưỡng đang chờ câu trả lời của hắn, nghe vậy thì mờ mịt nói: "Hả? Cái gì sắp vỡ?"
Triều Giản: "Vết phồng rộp."
"Tôi không hề chạm vào nó mà." Trần Ngưỡng hút khí nói,
"Không phải bôi thuốc mỡ hoài sao, lỡ nó bị vỡ thì sẽ thế nào? Nhiễm trùng ư?"
Triều Giản trầm giọng nói: "Đến khu B."
"Chờ tôi với," Trần Ngưỡng lôi gói giấy vệ sinh lớn được đóng gói theo gia đình, "47, 35 , 47 ...!"
Anh đột nhiên dừng lại:" Hình như tôi đã thấy qua con số 35 này ở đâu thì phải.
"Ở đâu, ở đâu đây... Ở đâu kia chứ... 35, 35 ... Khi Trần Ngưỡng sắp chạm vào đáp án, thì tiếng hét của Tôn Nhất Hành đã kéo anh trở lại. Tôn Nhất Hành vội vàng nói với anh:"Cậu Trần, bà chị kia chết rồi.
"(Tôn Nhất Hành tuổi cũng lớn nên kêu bằng chị nhé.) Trong đầu Trần Ngưỡng vẫn còn văng vẳng dư âm của con số"35": "Cái gì?"
"Bà chị kia." Tôn Nhất Hành ôm chặt chiếc cặp công văn, "Hành khách cuối cùng của tuyến tàu 3291, bà ấy chết rồi."Khu B cũng không có động tĩnh gì quá lớn.
Tiêu Tiêu là người đã chứng kiến
tất cả mọi thứ không phải là người có tính khí thích la hét, cô càng sợ hãi thì càng không thể phát ra âm thanh, chỉ nôn mửa.
Tận mắt chứng kiến
một người sống lột lớp da trên mặt mình xuống còn sốc gấp nhiều lần việc bị lưỡi liếm.
Bóng ma trong lòng sẽ theo cô hết một đời người! ! !
Lúc trước Tiêu Tiêu đã từng nôn qua một lần, bây giờ chỉ nôn ra nước vàng trộn lẫn với tơ máu, bụng thì đau như bị lưỡi dao cứa qua.
Lâm sư huynh cũng sợ đến choáng váng, nên quên mất an ủi cô.
Khi Trần Ngưỡng đến chính là nhìn thấy cảnh tượng này, anh dời tầm mắt khỏi cặp sư huynh muội, chuyển đến thi thể người phụ nữ trung niên trên mặt đất.
"Mặt bà ấy đâu?
"Trần Ngưỡng hỏi. Tiêu Tiêu đang thoi thóp nôn mửa, Lâm sư huynh vẫn còn ngây ngốc. Trần Ngưỡng ngồi chồm hổm xuống nhìn mặt nạ trong tay thi thể, chiếc mặt nạ bị nắm nhăn nhúm trong các ngón tay. Nắm đến rất chặt. Giống như đang nắm một bảo bối rất được coi trọng. Trần Ngưỡng từ trong tay áo lấy ra một chiếc đũa, mạnh mẽ chọc ngón tay thi thể ra, chọc ra chiếc mặt nạ. Nhấn đầu đũa theo cách này có thể làm mặt nạ được phẳng ra một chút."Mặt ...! đây là mặt của bà ấy ..." Tôn Nhất Hành lắp bắp nói, "Không có máu, toàn bộ da đều tróc ra ...! Là mặt của bà ấy, bà ấy xé da mặt của mình xuống....
"Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn Tôn Nhất Hành Hãy, một người vừa yếu đuối vừa rụt rè như vậy lại có sức chịu đựng tâm lý tốt hơn hầu hết mọi người. Không ngu cũng không nôn, có thể nói, có thể gọi anh đến, giống như lần ở nhà vệ sinh lúc trước. Trần Ngưỡng đột nhiên hỏi:" Tôn tiên sinh, hai người này hình như đã sợ đến mất khả năng là to, những người bên ngoài cũng không ai biết, ông làm sao mà biết được?"
Tôn Nhất Hành dựa vào trên kệ run lập cập, ông ta nín thinh một hồi mới nói mình đang ở gần đó: "Tôi thấy Tiêu Tiêu chạy ra khỏi cửa hàng, sau đó Lâm sư huynh đỡ cô vào cửa hàng, hai người họ trong vừa hoảng vừa loạn, vì vậy tôi ...! Tôi mới đến để xem thử....."
"Ông rất khá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!