Trần Ngưỡng nhìn màn hình nhắc nhở ở đại sảnh, cũng không biết trên đó xuất hiện thông tin bốn chuyến xe từ lúc nào.
k1856, số 18 21:55 phòng chờ tàu thứ tư xin đúng giờ.
T57, số 18 13:20 phòng chờ tàu thứ nhất xin đúng giờ.
3291, Số 17 4:10 phòng chờ tàu thứ năm xin đúng giờ.
K32, số 16 09:35 phòng chờ tàu thứ chín xin đúng giờ.
Các cột thông tin khác đều bị bỏ qua, chỉ có số tàu, thời gian xe chuyển bánh, trạng thái trong phòng chờ.
Tần suất của bốn toa khác nhau, ngày tàu khởi hành cũng khác nhau, không có quy luật.
"K32?"
Một số ít hành khách gan lớn cũng đi xuống, một người từ xa nhìn tấm vé tàu dính máu trên mặt đất, nhìn chằm chằm rồi nhanh chóng lấy ra vé của chính mình.
"Tôi cùng chuyến tàu với cậu ta!"
Trừ bỏ một ít người đặc biệt, những người còn lại đều đi xuống, ôm năm phần nghĩ mà sợ ba phần việc không liên quan đến mình, hai phần tò mò vây xem vé tàu trong tay người vừa mở miệng, quả thật là K32.
"Còn có ai trong số các người cũng phải lên chuyến xe này không?"
Người kia nhìn về phía đám đông, trong môi trường không rõ ràng này, muốn có đồng bọn là bản năng của con người.
"Tôi." Có người cũng lấy vé tàu của mình ra.
"Tôi cũng vậy." Cả ba so sánh với nhau, hóa ra đều là K32, nhưng toa và ghế khác nhau.
Toa xe 9 xx ghế cứng.
Toa xe 11 xx ghế cứng.
Vé đứng...
Nhóm hành khách sợ hãi không thôi, không biết mình đang nói cái gì, thảo luận một hồi, tất cả trở lại lầu hai.
Đoàn tàu hỏa là vô hình, nhìn không thấy, chỉ nghe được âm thanh xa gần trên đường ray, hành khách kia chết dưới gầm tàu,
không hề trốn tránh.
Cậu ta vẫn cười khi tàu đến, luôn mỉm cười.
Rất quỷ dị.
Giống như một bộ phim ma đang được phát sóng trực tiếp.
Mọi người đều đang nghĩ, bọn họ không đi ra ngoài xem thì tốt biết mấy.
Chỉ cần ngoan ngoãn ở trong trạm xe, canh gác phòng chờ, không bỏ lỡ thời gian, đúng giờ lên tàu là không có việc gì.
Trong đại sảnh vắng lặng.
Máu tanh cùng thịt nát ngoài cửa bị mưa gió cuốn tung tóe trên mặt đất, như tái hiện lại một hiện trường vụ án.
"Không tìm đường chết thì sẽ không chết, câu này phản ánh rất chính xác."
Trần Ngưỡng duỗi đầu nhìn: "Đầu đâu? Lăn đến đâu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!