Chương 22: (Vô Đề)

"Sách của em?"

Trần Ngưỡng run như cầy sấy nói: "Có phải anh nhớ nhầm rồi không?"

"Làm sao có khả năng."

Trương Kỳ nghiêm mặt nói, "Đây là lúc chú bị đưa đến trung tâm phục hồi chức năng, bị thương nghiêm trọng trong lúc hôn mê luôn siết chặt trong tay, lúc thường chú vẫn xem nó như bảo bối, có ai muốn trộm lấy xem đều bị chú đánh cho một trận, chuyện này còn là do anh đây phụ trách giải quyết, làm sao sẽ nhớ nhầm được.

"

Trần Ngưỡng có loại ảo giác tiến vào thế giới nhiệm vụ, anh đặt quyển sách lên bàn, hai bàn tay để dưới mặt bàn, đầu ngón tay vừa lạnh vừa cứng.

Lý Dược đã trở thành người không tồn tại, quyển sách Lý Dược đưa lại là của riêng anh, còn có thêm một khoảng thời gian trải nghiệm không nên thuộc về anh.

Mẹ nó rốt cục là có vấn đề ở chỗ nào?

Trương Kỳ không phải là Trương Kỳ?

Hay chính anh mới là người có vấn đề?

Chẳng lẽ nằm trong bệnh viện phục hồi chức năng thuận tiện bị bệnh tâm thần luôn, Lý Dược là do anh tự tưởng tượng ra?

Sẽ không, không thể nào, Lý Dược nhất định có tồn tại!

Anh cũng không có bệnh.

Trần Ngưỡng siết chặt ngón tay để tránh cho bản thân lộ ra vẽ dị thường, ánh mắt vô tình lơ lửng trên bìa sách màu xám đen.

-- (Số lượng so sánh ý thức và thế giới có quan hệ)

Thế giới hiện thực này có phải hay không cũng....

Vai bị vỗ một cái, Trần Ngưỡng đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn Trương Kỳ bằng sắc mặt tái nhợt, con ngươi vẫn còn đang giãn ra.

Trương Kỳ vẻ mặt căng thẳng: "Lão đệ?"

Trần Ngưỡng nhắm mắt lại, lấy lòng bàn tay xoa xoa mặt, giọng khàn khàn nói: "Kỳ thực là em mơ thấy một người tên là Lý Dược, là bác sĩ điều trị chính cho em, anh ta rất tốt bụng em cùng với anh ta ở trong cơ sở phục hồi chức năng rất tốt, trước khi em xuất viện anh ta đưa cho em quyển sách này."

"Em nhầm lẫn giữa giấc mơ và thực tế, nhất thời không phân biệt được nên mới hỏi anh linh tinh, bây giờ không sao rồi.

"

Trương Kỳ không cảm thấy nhẹ nhõm mà trong lòng càng thêm nặng nề.

Anh ta cho rằng điều này là do mối quan hệ xã hội của Trần Ngưỡng quá ít, trở về nhà cũng không có người thân bồi bên cạnh, chỉ có kí ức cùng tro bụi, còn phải đối mặt với những ánh mắt khác thường của hàng xóm xung quanh, bạn bè lúc trước cũng đều cắt đứt liên lạc, cảm giác cô đơn sẽ càng sâu hơn.

Vì vậy Trần Ngưỡng mới tưởng tượng ra mình có một người bạn rất thân thiết.

Như vậy không được, nếu tiếp tục như thế này về lâu về dài thì người đều sẽ mắc bệnh, vẫn là tìm cách dung nhập vào xã hội càng sớm càng tốt.

Trương Kỳ lấy một quả cam từ trong túi nhựa màu đỏ ra rồi bóc vỏ, ngốc nghếch khuyên: "Anh chú mày cũng thường xuyên bị như thế, ngủ nhiều quá nên bị quáng đầu ấy mà, qua thời gian ngắn tỉnh táo lại là không sao nữa.

"Trần Ngưỡng cười cười. Ngữ khí của Trương Kỳ tuỳ ý nói:"Lão đệ, chú có dự định sẽ tìm công việc gì không?

"Trần Ngưỡng hơi giật mình, trước khi xuất viện anh có nghĩ qua, lại không nghĩ ra kết quả. Sau khi xuất viện còn không kịp nghĩ. Bây giờ câu hỏi này đột nhiên đập vào đầu anh, đầu óc Trần Ngưỡng trống rỗng, vô luận thế giới nhiệm vụ là như thế nào, cuộc sống ở hiện thực vẫn phải tiếp tục."Em đã tốt nghiệp mấy năm nhưng không có kinh nghiệm làm việc, rất khó tìm."

Trương Kỳ đưa cho anh những quả cam đã bóc vỏ: "Nói cho anh đây biết yêu cầu và ý tưởng của chú, anh sẽ giúp lưu ý xem sao."

Trần Ngưỡng liếc nhìn quả cam trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông hiền lành trước mặt, quả thật hơi giống một người cha già lo cho con mình, anh im lặng một hồi lâu mới nở một nụ cười chân thành với đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!