Chương 17: (Vô Đề)

Trương Duyên đã từng đối phó với ma quỷ trong lần nhiệm vụ đầu tiên, tất nhiên anh ta chỉ là một người bình thường cũng biết sợ, nhưng anh ta đã từng hiểu biết còn có dự liệu.

Vì vậy, anh ta chấp nhận đối đầu với cái bóng đó.

Nhưng đó không phải là ma, mà là một người chưa biến dị, là A Mậu.

Điều này khiến Trương Duyên rất kinh ngạc, thực ra dưới cái nhìn của anh ta, ma quỷ đơn giản hơn con người rất nhiều, người có tài năng là thứ phức tạp nhất, tâm tư khó đoán còn hay biến hoá thất thường.

A Mậu nói với anh ta mình cũng bị bọn quái vật truy đuổi mới tiến vào đây, cậu ta còn nói vì ở đây có địa hình hiểm trở, cho rất khó đi ra ngoài vào ban đêm.

Triệu Nguyên hoàn toàn tin tưởng vào A Mậu người cùng mình có tuổi tác không mấy chênh lệch này, huống chi đối phương còn nhút nhát hay ngại ngùng nữa, nhìn vào chính là một người vô hại: "Thì ra là như thế, khó trách chúng ta đi mãi mà không thể đi ra khỏi cánh rừng này."

Trương Duyên không đơn thuần như cậu ta: "A Mậu, cậu hình như rất quen thuộc với nơi này? "

"Cũng không phải rất quen thuộc, tôi chỉ tới đây có vài lần," A Mậu gãi gãi khuôn mặt mình nói:"Nếu tôi nhớ không lầm thì phía trước có một cái hốc cây tương đối lớn, chúng ta có thể trốn vào bên trong.

"

Triệu Nguyên vui vẻ nói :"

Vậy thì chúng ta đi thôi!"

Trương Duyên không nói lời nào, cho đến khi A Mậu dẫn đường cho bọn họ, đã đi cách một khoảng ở phía trước, mới thì thầm với Triệu Nguyên: "Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"

Triệu Nguyên lắp bắp, "Sao, làm sao?"

Trương Duyên hỏi: " Tại sao chúng ta chạy vào đây liền gặp phải cậu ta? "

Triệu Nguyên nói:" Trùng hợp đi.

"

Trương Duyên lại hỏi:" Vậy cậu ta đi theo phía sau chúng ta, cũng là trùng hợp? "

Bước chân Triệu Nguyên hơi dừng lại:"...! không phải đi theo phía sau chúng ta, mà là không đi nhanh bằng chúng ta thôi.

"

A Mậu ở phía trước quay đầu lại gọi:"

Hai người tại sao lại không đi tiếp? "

" Đến ngay đây! "Triệu Nguyên kéo Trương Duyên ," Thôi đi đại đi, chúng ta có tới hai người, cậu ta chỉ có một người, nếu sợ thì cũng không phải là chúng ta sợ.

"

Trương Duyên nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của A Mậu:" Cậu nói rất có lý.

". Hốc cây rất lớn, ba người đàn ông trưởng thành chen vào bên trong cũng không có vấn đề, một đêm vô sự. Trong rừng chỉ mới ló vào một chút ánh sáng mong manh, A Mậu lập tức thức dậy thay đổi thái độ rất khác so đêm qua, bắt đầu thúc giục Trương Duyên và Triệu Nguyên rời đi."Ban ngày vào đây rất dễ, trốn cũng không trốn được, chúng ta phải đi nhanh một chút.

"A Mậu nói. Triệu Nguyên nói nhỏ với Trương Duyên :"Tối hôm qua không có chuyện gì, là chúng ta cả nghĩ quá rồi."

Trương Duyên kéo áo khoác và mũ ra khỏi đầu nói: "Đi thôi.

"A Mậu mang theo một cái túi vải đựng một ít nước và đồ ăn, cậu ta rất hào phóng lấy ra chia sẻ cho hai người. Triệu Nguyên ăn một cái bánh cậu ta đưa cho:" Cậu có từng gặp qua những du khách khác không?

"A Mậu lắc đầu. Vành mắt A Mậu đỏ lên, vẻ mặt hiện đầy vẻ đau thương :"Hòn đảo nhỏ này đã không còn là hòn đảo mà tôi đã biết nữa ."

"Đừng suy nghĩ nhiều," Triệu Nguyên vỗ vỗ bờ vai cậu ta nói, "Chúng ta đi một bước tính một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!