Ba bức họa, bất đồng địa điểm và những địa điểm tương đồng, đều được vẽ rất rõ ràng, chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra được.
Ba bức họa bên trong đều có bối cảnh xung quanh giống hệt nhau, đều có những dây leo, chúng tạo ra cảm giác quái dị như sẽ mọc ra bất cứ lúc nào.
Tại mỗi một bức họa đều đang tổ chức một nghi thức nào đó.
Ba bức họa, ba nghi lễ, trình tự của ba bức họa và sự xuất hiện của vầng hào quang rồi lại biến mất, chúng nó tượng trưng cho điều gì?
Trần Ngưỡng là một người rất dung tục, không biết gì về hội họa, cũng như không biết thưởng thức, suy nghĩ một hồi lâu, anh chỉ vào tế đàn bên cạnh nói: "Đây là tế đàn bên trong bức họa à."
"Trụ đá ở đây cũng giống như trong bức họa. Chỉ là hai bức đầu tiên không có, chỉ có bức thứ ba mới có."
" Trong bức họa có bốn trụ đá, bây giờ tế đàn chỉ còn có ba trụ.
"
" Vị trí của các trụ đá xung quanh tế đàn cũng bất đồng.
"
Trần Ngưỡng lẩm bẩm:" Nếu tìm được trụ đá thứ tư rồi sắp xếp theo thứ tự trong hình thì điều gì sẽ xảy ra? Liệu có phải sẽ hoàn thành nhiệm vụ không? "
"Nhưng trước tiên vẫn phải tìm ra trụ đá thứ tư trước, tìm được rồi lại nói sau."
" không biết phải tìm nó ở đâu? không có gợi ý."
"...."
Trần Ngưỡng lẩm bẩm một mình một hồi lâu, lắc lắc nạng của thiếu niên: "Cậu có phát hiện gì không?"
Triều Giản liếc nhìn anh:"Anh nói chuyện một mình với bản thân mình nói đến rất có sức lực.
"
Trần Ngưỡng : "...
"Triều Giản lấy điện thoại ra chụp lại bức họa. Trần Ngưỡng nói:"Không gian chồng chéo trong hang động sẽ biến mất vào lúc nửa đêm, vậy tế đàn này khi không gian chồng chéo lên nhau cũng sẽ bị ẩn đi, nếu chúng ta ở lại đây không ra ngoài thì sẽ như thế nào?"
Triều Giản: "Sẽ thiếu dưỡng khí."
Trần Ngưỡng bị mạch não kỳ lạ của chính mình làm cho nghèn nghẹn, cảm giác sợ hãi cũng biến mất: "Đúng vậy, một không gian đóng kín, muốn ở lại là không được, vậy chúng ta đi ra ngoài đi, đợi sáng mai 10:35 thì quay lại, nếu suôn sẻ, lúc đó chúng ta sẽ mang về cái trụ đá thứ tư kia.
"
Triều Giản cất điện thoại di động: "Anh để chiếc hộp lại đây đi."
Tóc gáy Trần Ngưỡng "cọ" một phát đứng lên: "Làm sao vậy?"
Triều Giản di chuyển cây nạng bị anh giữ chặt: "Ôm như vậy không nặng sao?"
Trần Ngưỡng :"... Có chút.
"
Triều Giản Bước về phía kí hiệu đơn giản hắn đánh dấu điểm trùng lặp của không gian, Trần Ngưỡng vội vàng đặt chiếc hộp trong tay xuống đất, chạy chậm đuổi theo sau.
Lúc rời đi, Trần Ngưỡng lại mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.
Còn có rất nhiều bóng người...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!