Chương 139: (Vô Đề)

Trần Ngưỡng nhớ rõ Hướng Đông đã nói, sáu phòng trên tầng hai có cùng số phòng với sân sau, nhưng anh không thấy, tất cả các phòng trong tầm nhìn của anh đều không có số phòng.

Theo lời Hướng Đông anh vào phòng kiểm tra, tất cả đều có mạng nhện và mùi mốc, trong những căn phòng nơi các thương nhân ở, không hề có dấu vết có người ở lại đêm qua.

Trần Ngưỡng cảm thấy anh và Hướng Đông ở tầng hai vào hai thời điểm, hoặc là không gian khác nhau.

Điều duy nhất không thay đổi là hai nhãn cầu ở đầu cầu thang.

Khi Trần Ngưỡng xuống lầu, anh không cho Triều Giản tự mình đi mà cõng cậu trên lưng, dùng giọng điệu ca ca dỗ dành cậu một cách tự nhiên: "Đừng nhúc nhích, tôi cõng cậu đi xuống."

Ba đôi mắt đều tập trung lên người anh, tất cả đều tỏ rõ sự hâm mộ.

Trần Ngưỡng không xa lạ gì với loại ánh mắt này, đó là cách Phùng Sơ nhìn anh và Triều Giản khi ở bãi tắm.

Ba người Tiền Hán, Cát Phi, và Châu Châu cũng hâm mộ bọn họ là cộng sự, có thể trong hoàn cảnh sinh tử tồn vong như vậy vẫn còn sát cánh bên nhau.

Cộng sự yêu cầu bồi dưỡng sự ăn ý, nhiều hơn nữa là cần có duyên phận.

Khả ngộ bất khả cầu.

Khi thế giới nhiệm vụ và thế giới thực chồng chéo lên nhau, Trần Ngưỡng ngày càng tin vào điều này.

Trần Ngưỡng cõng Triều Giản xuống lầu, Châu Châu đi phía trước anh, anh phát hiện cô nàng mặc chiếc áo chống nắng màu trắng bên ngoài, kéo mũ lên che đầu, như đang để tang cho em gái mắt to...

Buổi sáng, Họa gia trẹo chân nên ở lại nhà trọ, còn những người khác thì phân công nhau ra đi tìm Cao Đức Quý.

Ngoại trừ Trần Ngưỡng và Triều Giản, những người khác đều hành động một mình.

Trần Ngưỡng đi qua nơi nào cũng thấy treo đèn lồ ng trắng, tiền giấy tung bay khắp đường, ban ngày ban mặt mà âm phong từng trận, anh vừa đi vừa nói chuyện: "Ngày đầu tiên chúng ta tới đây...! Còn nói cảm thấy thị trấn nhỏ này là một cái trấn không, hiện giờ thành trấn không thật.

"Người bên cạnh không có phản ứng. Trần Ngưỡng nói:"Bảo cậu ở lại nhà trọ nghỉ ngơi... Cậu lại không chịu nghe tôi.

"Tiếng nạng dừng lại. Trần Ngưỡng phản xạ có điều kiện lập tức vuốt lông:"Tôi biết cậu cũng vì lo lắng cho tôi mới đi theo."

Triều Giản cười lạnh: "Anh biết cái rắm."

Trần Ngưỡng không tức giận ngược lại còn kỳ quái nói: "Đây là lần thứ hai tôi nghe cậu nói những lời này, cậu không biết nói tục phải không, từ nghèo hả?"

Triều Giản: "......"

"Mỗi câu Hướng Đông nói ra khỏi miệng đều kèm theo một từ thô t ục, cậu và hắn ở cùng nhau thời gian cũng không ngắn, sao lượng từ ngữ ......! Ui.

"Trần Ngưỡng cắn trúng thịt mềm bên trong môi, anh đang đến mức ch ảy nước mắt s1nh lý. Triều Giản nhăn mặt:"Anh mới ba tuổi hay sao, nói chuyện mà cũng cắn trúng miệng được.

"Trần Ngưỡng không để ý tới hắn, đi và phía trước. Chân bị nạng ngăn lại, Trần Ngưỡng li3m vết thương trên thịt mềm, anh quay đầu lại, trên đầu vang lên thanh âm của Triều Giản:"Thời hạn nhiệm vụ là bảy ngày, trong khoảng thời gian này sẽ có bao nhiêu đợt cá triều?"

Vấn đề này rất đột ngột còn dễ trả lời, cộng sự sẽ không vô duyên vô cớ hỏi ra vấn đề này, tim Trần Ngưỡng đập nhanh hơn: "Hai lần, đợt cá triều cuối cùng là vào lúc 3:00 chiều ngày mốt.

"Triều Giản không lên tiếng, hắn dùng nạng chọc vào bắp chân của Trần Ngưỡng. Mắt Trần Ngưỡng sáng lên:"Ngày đó Cao Đức Quý sẽ xuất hiện?"

"Đại khái.

"Triều Giản nói. Trần Ngưỡng tự động phiên dịch hai từ này của Triều Giản thành"Ừ", anh vô ngữ nói: "Thế thì bây giờ cậu ra đây cùng tôi tìm cái gì?"

Triều Giản hỏi lại: "Không phải anh muốn tìm à?"

Trần Ngưỡng cứng họng: "......! Chúng ta về nhé?

"Anh nghĩ thầm, trở về không biết phải làm gì, ngủ cũng ngủ không an ổn, cho dù Cao Đức Quý không ra, chẳng phải còn có đàn bà điên và góa phụ Chu sao, đi một hồi nói không chừng sẽ phát hiện ra chút gì đó. Trần Ngưỡng nghĩ như vậy, thì nghe thấy Triều Giản nói:"Lại đi thêm một hồi đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!