Chương 138: (Vô Đề)

Edit: Quả Xanh

Tác giả: Tây Tây Đặc

Kể từ khi Trần Ngưỡng làm nhiệm vụ tới nay, đã nghe qua rất nhiều tiếng thét chói tai.

Rõ ràng là không cùng người phát ra, lại đồng dạng hoảng loạn và sợ hãi, tất cả đều ở cùng một tần số.

Lúc này là Châu Châu.

Cô nàng thu mình vào bóng tối bên bức tường, tay ôm chặt lấy đầu, mặt giấu đi, di động nằm ở trên đất cách đó không xa.

Trần Ngưỡng vừa chạy ra thì thấy một màn như vậy, anh nhặt di động lên, đi tới, vỗ vai cô gái nhỏ.

"Châu Châu, làm sao vậy?"

Cơ thể run rẩy của Châu Châu cứng lại, cô từ từ ngẩng đầu lên khỏi cánh tay, để lộ khuôn mặt đẫm nước mắt: "Trần tiên sinh, tôi......

"Giây tiếp theo, cô như bị ai đó túm lấy cổ nhắc lên, cứng ngắc mở miệng, tiếng thở hổn hển ngắt quãng trong cổ họng, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mà Trần Ngưỡng đang cầm trên tay. Trần Ngưỡng nhíu mày, điện thoại có vấn đề gì sao?"Màn hình, màn hình khóa......

"Châu Châu lặp lại hai chữ, nước mắt sợ hãi chảy ra từ mắt cô. Trần Ngưỡng chạm vào phím thứ ba ở bên phải điện thoại từ trên xuống dưới, nhấn một cái, màn hình sáng lên."Không có vấn đề gì hết.

"Trần Ngưỡng lật điện thoại lại, đưa màn hình khóa về phía Châu Châu. Châu Châu nhìn thấy màn hình khóa trước khi cô kịp né tránh. Là mặt của chính cô. Châu Châu đờ đẫn, đầu lưỡi xoắn vào nhau:"Vừa, vừa rồi không phải......! Vừa rồi là......"

Trần Ngưỡng nói: "Là cái gì?"

Châu Châu ngẩng đầu nhìn trực diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Trần Ngưỡng, nhưng không làm cô cảm thấy phản cảm, đầu óc đột nhiên trống rỗng vài giây, cô giật mình đứng lên, sắc mặt tái nhợt chạy vào phòng.

Trần Ngưỡng thấy Châu Châu ngừng ở cửa phòng, vẫn đứng đấy chần chừ không bước vào, trong lòng anh không khỏi hiện lên một suy đoán, bước chân vội vàng chạy tới, lướt qua người đối phương đi vào trong phòng, thẳng đến trước giường.

Cô gái nhỏ bị bọc thành xác ướp vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Trần Ngưỡng duỗi một ngón tay, đặt ở dưới mũi cô, trầm mặc một lúc rồi rút tay về.

"Đã chết.

"Trần Ngưỡng nói. Châu Châu nghe thế thì đứng không vững nữa, cả người dựa vào khung cửa trượt xuống đất."Cổ vẫn còn thở trước khi tôi đi ra ngoài mà, sao mới đó mà tắt thở được... Tại sao lại như thế......

"Châu Châu thất thần lẩm bẩm một mình. Trần Ngưỡng vẫn đang cầm điện thoại của Châu Châu, anh nhấn mở thêm lần nữa, nhìn ảnh nền trên màn hình khóa, ngập ngừng nói:"Vừa rồi trên màn hình khóa là khuôn mặt của cô ấy phải không?"

Châu Châu nghe thế cả người run rẩy dữ dội.

"Chắc tôi bị hoa mắt." Châu Châu thận trọng, trong mắt chứa đầy sự khẩn cầu, "Có phải thế không, Trần tiên sinh?"

Trần Ngưỡng không có thương hại phối hợp với cô nàng, nói "Đúng thế, cô hoa mắt, nhìn lầm rồi

", bởi vì anh đột nhiên phát hiện ảnh trên màn hình khóa thay đổi. Vừa không phải là Châu Châu, cũng không phải là em gái mắt to. Như là...... Hai khuôn mặt của cả hai chồng lên nhau, trở thành một khuôn mặt khác. Trần Ngưỡng điềm nhiên nhấn tắt điện thoại, đi đến cạnh cửa hỏi Châu Châu:"Cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt của cổ đúng không... Không có biểu cảm gì khác à?"

Châu Châu tỏ rõ sự mâu thuẫn, khủng hoảng, và do dự: "Cổ...... Cổ dường như đang cười với tôi."

Trần Ngưỡng nói: "Cô ấy ở chung một phòng với cô, quan hệ thân thiết."

"Ừ......! Cổ luôn dính lấy tôi." Châu Châu đỡ khung cửa đứng lên, "Trần tiên sinh, cổ còn có về được không?"

Trần Ngưỡng lắc đầu: "Chỉ còn thở mới có thể trở về, cô ấy đã tắt thở... Về không được"

"Cũng sẽ lưu lại nơi này." Khi Trần Ngưỡng nói những lời này, không thể giải thích được nhớ tới đêm anh và Triều Giản ở quê nhà của Trần Tây Song, lúc ấy anh cảm giác ngoài cửa sổ tựa hồ có bóng người, cảm giác đó làm anh nghĩ tới Trần Tây Song.

Lúc sau lại cảm thấy đó là một bóng cây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!