Dưới dù là khuôn mặt của một người phụ nữ thất khiếu đang đổ máu!
Hộp sọ của nữ quỷ và khung dù dính liền cùng nhau, một vài mảnh da trên mặt thì dán vào cán dù.
Hai tay chống dưới mặt đá của Trần Ngưỡng run rẩy, thứ anh sợ nhất là nữ quỷ...! bây giờ còn cộng thêm cự ly gần, đối với anh là chấn động quá lớn, anh nắm lấy cây nạng của Triều Giản đứng lên, khàn giọng nói: "Nãy giờ ở dưới dù không phải là Chu lão gia......"
Trần Ngưỡng còn chưa nói xong, thì thấy chiếc dù màu đỏ đột nhiên trở nên lớn hơn, rồi gấp lại một cách kỳ lạ, như thể có một người đã bắt lấy Chu lão gia, bên trong truyền ra tiếng ông ta kêu la thảm thiết.
Và cả âm thanh của thứ gì đó bị cắt mở, nó bị xé toạc ra từng chút một.
Sau đó là tiếng như dưa hấu bị một lực rất lớn ép bể.
Một lượng máu loãng đỏ đậm b ắn ra, có lẫn rất nhiều máu cục.
Trần Ngưỡng bám vào Triều Giản, không kịp trốn tránh, trên người anh và Triều Giản đều bị dính trúng không ít, Hướng Đông thuộc kiểu một người ăn no cả nhà không đói(người cơ đơn), hắn né rất nhanh.
Một lúc sau, chiếc dù rơi sang một bên, lộ ra một vũng máu cục lớn.
Không thấy một miếng da, cũng không thấy nửa mảnh xương vụn.
Trần Ngưỡng nhìn về phía chiếc dù, liết qua bề mặt dù sạch sẽ là phần cán dù, anh đại khái đoán được chúng được làm như thế nào rồi.
"Lấy dù theo."
Giọng nói bên tai làm cho sắc mặt Trần Ngưỡng tái nhợt, anh quay đầu lại nói với Hướng Đông: "Mày cầm đi.
"Hướng Đông rất là vui lòng nhận lấy việc này, cứ như vậy, hắn ta sẽ có một bước tiến lớn trong kế hoạch làm tức chết Triều Giản, cũng có thể giành được sự ưu ái của Trần cải trắng. Nhưng đột nhiên hắn lại tâm huyết dâng trào muốn làm người tốt."Trần Ngưỡng, tao kiến nghị mày nên đi lấy." Hướng Đông nói, "Đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi mới có thể vượt qua chúng."
Trần Ngưỡng gật đầu: "Mày nói rất có lý, để tao đi bắt con giun xanh đó cho mày......"
Hướng Đông lập tức chạy mất bóng.
"Chiếc dù này là nữ quỷ.
"Trần Ngưỡng hấp hối giãy giụa nhìn Triều Giản, toàn thân đều đang thực chất hóa hai chữ kháng cự. Khóe môi thâm tím của Triều Giản khẽ động, cười như không cười nói:"Hiện tại chúng ta đang làm nhiệm vụ thứ mấy rồi?
Ca ca."
"......" Trần Ngưỡng yên lặng nhặt chiếc dù lên, nhìn cũng không thèm nhìn đã nhét thẳng vào ba lô.
Đây là nhiệm vụ thứ 5, anh đã chứng kiến đồng đội biến thành thực vật, nhiều cái chết bi thảm, tiếp xúc với nam quỷ, nữ quỷ và cả vong nhi, từng ra vào ảo cảnh của Triều Giản, anh đã sớm thích nghi với hoàn cảnh nói sống là sống nói chết là chết của thế giới nhiệm vụ, có vẻ đã không còn điều gì đáng sợ hãi nữa.
Nhưng thực chất cũng chả được cái mẹ gì hết.
Anh vẫn sợ quỷ hồn như cũ, đặc biệt là nữ quỷ.
Đây là trời sinh.
Không hiểu vì sao lại sợ, Trần Ngưỡng hoài nghi đời trước mình bị nữ quỷ chơi qua, hoặc là bị hành cho chết thê chết thảm.
"Còn lão bộc thì sao?
"Trần Ngưỡng hỏi. Triều Giản nói:"Mặc kệ."
Lúc Trần Ngưỡng và Triều Giản, Hướng Đông trở về đi ngang qua miếu thổ địa, cả ba không nhìn thấy nữ nhân điên kia, trên đất cũng không có dấu vết đối phương từng trở về.
"Đi thôi, cô ta sẽ tìm tới chúng ta.
"Triều Giản nói. Trần Ngưỡng kéo chiếc ba lô nặng nề lên, những mảnh vỡ của bức tượng đá ở bên trong nên mới nặng thế. Lúc sau ba người Trần Ngưỡng đi đến nhà thị trưởng, nhưng không thấy người đâu. Vào giờ này, trời mới tờ mờ sáng, Cao Đức Quý đi đâu?"Đồ chó chết đó không biết che giấu nhiều ít chuyện." Hướng Đông đi lòng vòng trong mấy căn phòng, ba con mèo cũng không thấy đâu,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!