Trên mặt Trần Ngưỡng không còn chút máu, rùng mình lùi lại phía sau, lập tức vác Triều Giản lên lưng bỏ chạy, tốc độ chạy so ra còn nhanh hơn lần trước chạy trốn khỏi bồ công anh.
Triều Giản ngửa đầu ra phía sau tránh đi mấy sợi tóc của Trần Ngưỡng quét tới trên mặt mình: "Hoảng cái gì?"
Trần Ngưỡng thở gấp:"
Bọn họ đang dõi theo chúng ta!"
"Trong thời gian ngắn bọn họ cũng sẽ không đuổi kịp, anh gấp cái gì chứ." Triều Giản nói, "Thả tôi xuống, đi trở về con đường nhỏ hồi sáng sớm Chu Hiểu Hiểu dẫn chúng ta đi."
Trần Ngưỡng đem thiếu niên thả xuống đất: "Tôi hy vọng manh mối tiếp theo chúng ta phải tìm đều sẽ ở trên núi, không cần phải xuống núi tìm nữa, bên dưới thật đáng sợ."
Vừa nói xong, sắc mặt Trần Ngưỡng liền biến đổi: "Hỏng rồi, tôi không nhớ rõ con đường đó, lúc Chu Hiểu Hiểu dẫn chúng ta đi trời còn chưa sáng, sắc trời không sáng lắm, tôi cũng không để ý cảnh vật xung quanh."
Triều Giản điều chỉnh gậy chống nạng cao lên, đi phía trước dẫn đường: "Đi theo tôi.
"Một đường hữu kinh vô hiểm cuối cùng đã đến hang đá. Trần Ngưỡng đi vào xem, mọi thứ vẫn giống như sáng sớm, không có biến hoá gì. Triều Giản không ngạc nhiên, rõ ràng là kết quả nằm trong dự đoán, Trần Ngưỡng cũng không hoảng."Chúng ta cứ đợi ở bên ngoài đi, có thứ gì đến còn kịp thời phát hiện." Trần Ngưỡng ngồi trên tảng đá, cúi người lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, một tay còn lại thì gỡ gai và lá cây trên quần áo, trên đường đến đây anh một bên vừa đi một bên che lại dấu vết bọn họ để lại trên đường.
Ngay cả Trương Duyên, người đã từng một lần đến đây cũng sẽ không dễ dàng tìm thấy.
Nơi này tạm thời xem như được an toàn.
Trần Ngưỡng nhìn thiếu niên bị sốt hình như đã nặng thêm, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng dưới núi, trong một đống người không phải người kia, không thấy người của bọn họ, không biết là bị bắt nhốt lại rồi hay đã chết.
Tình hình bây giờ đối với bọn họ rất bất lợi.
"Con trai nhỏ của thím Lưu ăn phân hoá học được vài ngày mới chết, Bà cụ Lý chỉ mất vài giờ sau khi ăn phân hoá học rồi chôn mình xuống đất, mà Thích Bà Bà còn chưa chết đã mọc ra quỷ châm thảo."
Trần Ngưỡng xoa gương mặt ẩm ướt, "Bây giờ còn xuất hiện thêm một loại khác, không phải người cũng không trở thành thực vật, khi chết đi chỉ là một vũng nhựa cây."
Còn nói thêm, "Lời nguyền này không có quy luật và không thể tránh khỏi, chỉ có thể chờ chết.
"Trả lời Trần Ngưỡng là một tiếng ho sặc sụa. Trần Ngưỡng bất lực, chỉ có thể tìm cách phân tích tình huống, thu thập manh mối càng nhiều càng tốt, sớm tìm ra nhân quả thì càng sớm thoát khỏi tình thế khó khăn này. Trở về hiện thực rồi cảm mạo sẽ hết, lời nguyền rủa cũng sẽ biến mất. Trần Ngưỡng tiến gần lại thiếu niên đang nghịch cành cây, bất giác hỏi:"Cậu nói thử xem con quái vật đó ăn thịt sống là loại thịt gì vậy?"
Triều Giản vừa ho vừa nói: "Anh biết.
"Tay Trần Ngưỡng run một cái cây gai đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu chảy ra, đỏ tươi, anh gục đầu xuống hút lấy máu, không nói lời nào... Mặt trời đang chơi đùa với các đám mây. Trần Ngưỡng ngủ gật, khi tỉnh dậy thấy thiếu niên đang nhìn điện thoại, liền vươn cổ lại nhìn thì thấy pin trên điện thoại chỉ bị tiêu hao một ít."Điện thoại di động của cậu là nhãn hiệu gì vậy, pin rất bền.
"Trần Ngưỡng ngạc nhiên nói. Triều Giản liếc anh một cái:"Phải đặc làm, sẽ không nhanh được."
Trần Ngưỡng không rõ vì sao.
Triều Giản nói điều gì đó rất nhỏ không nghe rõ được, sau đó lấy gậy chống để vào một khoảng đất trống được xem như tương đối sạch sẽ, nhặt lên một cành cây viết viết vẽ vẽ cái gì đó dưới đất.
Trần Ngưỡng nhìn sang.
Một đầu là Lý, đầu kia là đá, ở giữa được vẽ một mũi tên hình vuông, trên đó viết bảy mươi, hướng ngược lại của mũi tên thì viết bốn mươi lăm.
Trần Ngưỡng nhìn ra ý tứ trong đó, không đánh gãy, chỉ là có chút phức tạp liếc mắt nhìn thiếu niên, nghĩ thầm rốt cuộc từ lúc nào mà đối phương đã dùng điện thoại di động ghi chép laị toàn bộ thời gian, ngay cả anh còn không biết, những người khác càng không thể phát giác ra chuyện này.
Lúc sáng sớm khi bọn họ đến đây, Chu Hiểu Hiểu đã bị dọa sợ, dây dây dưa dưa, thêm vào đó bọn họ không biết đường phải lần mò một lúc lâu, thời gian đi dài hơn là chuyện bình thường, còn thời gian sau khi quay lại được rút ngắn hơn là điều tất nhiên.
Triều Giản vẽ thêm hai hình người dạng que diêm.
Trần Ngưỡng nhìn một hình người thấp hơn một chút kế bên được cộng thêm số 180, bức bên cạnh cao hơn thì được viết số 190.
"?
"Tuy không viết rõ nó là chiều cao, anh cũng biết chính là hai người bọn họ có được không! chút chỉ số thông minh này anh đều không có sao? Triều Giản đánh dấu chiều cao của người cầm gậy xong, vẽ một mũi tên, viết tảng đá, sáu mươi lăm. Triều Giản ném cành cây đi ho khan vài tiếng, lấy tay vuốt vuốt cổ họng nói:"Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh biến mất ngày ấy, là sau khi chúng ta ăn xong điểm tâm rồi chia nhau ra hành động, rơi vào khoảng 8:30 sáng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!