Chương 10: (Vô Đề)

Trong viện vang lên tiếng đập đồ rầm rầm, Lâm Nguyệt lại nổi điên đập đồ vật, bàn tay cô ta không ngừng run rẩy.

Ngày hôm qua thần kinh cô ta đã vô cùng mẫn cảm nhưng vẫn kìm chế lại nói, chờ đến hết giờ đúng hai ngày sẽ biết kết quả, hiện tại kết quả đã có lại không thể tiếp thu.

Trần Ngưỡng nuốt nước miếng một cái: "Coi như có hoàn thành nhiệm vụ trở lại thế giới hiện thực, vẫn có thể sẽ lưu lại chấn thương tinh thần đi, cô ta như vậy không kịp chữa khỏi lại phải tiến vào lần nhiệm vụ tiếp theo, bệnh tình càng trở nên nặng thêm, lúc làm nhiệm vụ lại chịu phải một lần kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ nữa, sợ là sẽ điên thật.

"

"Cũng không gặp cô ta uống thuốc lần nào.

" Anh tự mình lẩm bẩm, trong lòng bỗng hơi động, quay đầu nhìn thiếu niên bên trái mình, "Cậu đang uống là thuốc gì vậy?"

Thiếu niên nhàn nhạt đáp: "Bổ canxi.

"

Trần Ngưỡng lập tức tin ngay, còn gật gật đầu: "Ờ, chân cậu có thương tích rất cần thiết bổ sung canxi.

"

nhẹ nhàng đổi chủ đề khác "Vốn là tôi cảm thấy nếu như muốn hợp tác, Lâm Nguyệt là người thích hợp nhất bên trong nhóm người này, bây giờ xem ra không được rồi, tinh thần cô ta hiện tại như đi trên dây, quá nguy hiểm, vẫn là dựa vào hai chúng ta thì hơn.

"Trần Ngưỡng đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tiếp theo liền vang lên tiếng nói đầy hoảng hốt của Chu Hiểu Hiểu:" Trương Duyên, Triệu Nguyên, là tôi a, nhanh mở cửa cho tôi vào!"

"Nhanh lên a! Tôi rất sợ! Van sinh mấy người! Hu hu hu mở cửa ra đi mà van sinh mấy người, mở cửa ra!"

Sắc mặt mỗi người đều khác nhau.

"Cô ta không phải đã chết rồi sao?"

Chu Hiểu Hiểu vẫn luôn đứng bên ngoài cửa gào khóc, cũng luôn miệng gọi tên của Trương Duyên và Triệu Nguyên.

Biểu tình của Trần Ngưỡng có điểm lạ, Chu Hiểu Hiểu không thích Lâm Nguyệt và Hoàng Thanh, sợ sệt thiếu niên, không gọi bọn họ có thể thông cảm được, nhưng tại sao không gọi anh? Hay là trong lòng cô nàng nghĩ cho dù có gọi, anh cũng chẳng giúp được gì chỉ là thứ vô dụng?

Dựa theo lương tâm mà nói, một phần lớn thời điểm, anh tự nhận chính mình là một người rất dễ chung sống hoà đồng.

Trần Ngưỡng nghĩ không ra, đơn giản liền không nghĩ nữa, anh liếc mắt nhìn ba người nửa ngày còn chưa biểu thị cái gì, châm chước nói: "Chúng ta cũng chưa có ai từng nhìn thấy thi thể của Chu Hiểu Hiểu, còn sống, không phải là không có khả năng.

"

Mọi người soát một cái mà nhìn về phía anh , rồi lại nhìn về phía cửa gỗ đang bị gõ vang.

"Vậy tại sao bây giờ mới trở về?"

"Vạn nhất dưới lớp da đó không phải là cô ta thì sao?"

"Nếu do quái vật biến thành, thả vào rồi, kẻ chết không phải là chúng ta sao?"

Bên ngoài có tiếng huyên náo, là chủ thuyền Thành ca tới đây:

"Mẹ kiếp, ở đây gào khóc cái gì vậy?"

"Là cháu, cháu là du khách, cháu bị lạc đường, đồng bọn của cháu không chịu mở cửa cho cháu vào, đại thúc người giúp cháu với, giúp cháu một chút hu hu h!.

"Chu Hiểu Hiểu co rúm lại, khóc khàn cả giọng. Thành ca nhìn tiểu cô nương yếu đuối mềm mại trước mặt mình, lấy cái gậy trên tay đập ầm ầm trên cửa:"Mở cửa!

"Trần Ngưỡng mở cửa ra. Chu Hiểu Hiểu nhìn thấy Trần Ngưỡng mở cửa cả người đều ngẩn ngơ, giống như là không ngờ tới người mở cửa lại là anh, mí mắt hơi rủ xuống nhỏ giọng nói:"Cảm tạ.

"Trần Ngưỡng nghiêng người cho cô đi vào, không có vết tích hướng về phía sau lưng cô nhìn một chút. Có cái bóng. Những người khác cũng nhìn thấy. Trương Duyên đem cái cuốc thả trở lại bên tường. Triệu Nguyên cũng yên lặng từ trong một góc đi ra. Lâm Nguyệt đang đứng ở một nơi xung quanh đều tàn tạ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Hiểu Hiểu, đối phương mặc dù có cái bóng, cô ta cũng sẽ không cho ra được sắc mặt tốt. Chu Hiểu Hiểu bị nhìn chằm chằm như vậy cả người đều run lập cập, ai oán mà nhìn Trương Duyên cùng Triệu Nguyên:"Tôi gọi hai người nữa ngày, tại sao lại không chịu mở cửa cho tôi vào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!