Chương 9: (Vô Đề)

Hàn Cẩn đã chết, Hàn Văn Cẩn vẫn còn sống.

Hắn chán ngán sự cứng đầu của ta, chỉ muốn một phi tử ngoan ngoãn.

Ta chăm chú nhìn hắn một lúc, rồi nắm lấy tay hắn, giọng nói đầy ấm ức.

"Thẩm Tinh Hà, ta đau quá."

Thẩm Tinh Hà thở dài, ôm ta vào lòng.

"A Cẩn, nàng ngoan một chút, trẫm tự nhiên sẽ chiều chuộng nàng. Về sau, Hoàng hậu có gì cũng tuyệt đối không thiếu phần của nàng."

Hắn ta an ủi ta một lúc rồi rời đi, ban thưởng như nước chảy được đưa tới.

Trang sức châu báu, gấm vóc lụa là, căn phòng đầy những thứ xa hoa, không có thứ nào là ta muốn.

Ta đứng dậy khỏi giường, ngồi xuống trước bàn trang điểm. Trong gương hiện lên một khuôn mặt xa lạ. Một thân cung trang lộng lẫy, hương thơm tóc mai, ngọc bội khua vang.

Ta đưa tay lau đi son môi, cung nữ bên cạnh thấy vậy kinh ngạc tiến đến quỳ xuống bên cạnh.

"Cẩn Phi không thể, màu này là màu Hoàng thượng thích nhất."

Tay ta cứng đờ, nhíu mày.

"Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình yên tĩnh một chút."

Cung nữ vâng lời lui ra, ta ngồi một mình trong điện trải. Một lúc sau, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên.

"Không phải đã bảo các ngươi ra ngoài rồi sao?"

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

"Quả nhiên là ngươi, ngươi đúng là nữ tử, ta nên biết từ lâu mới phải!"

Hoàng hậu mắt đầy ghen ghét nhìn ta, nàng ta chưa lộ bụng bầu, vòng eo vẫn thon thả, chỉ có khuôn mặt đã đầy đặn hơn một chút.

Ta lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, chưa kịp nói gì, bên cạnh đã có một đại thái giám hớt hải chạy đến.

"Hoàng hậu nương nương, thánh chỉ của Hoàng thượng, Cẩn Phi thân thể không khỏe, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy sự yên tĩnh của nàng ấy, người vẫn nên đợi vài ngày nữa rồi đến."

Hoàng hậu càng tức giận.

"Bổn cung chỉ đến đưa chút đồ cho vị muội muội mới đến này thôi, hắn ta che chở như vậy, ngược lại làm như ta không phải vậy."

Nàng ta giận dữ quay người rời đi, dặn dò tiểu thái giám bên cạnh mang phần thưởng trên khay đưa cho ta. Đại thái giám cũng vội vàng đi theo Hoàng hậu, mặt đầy nụ cười xin lỗi.

Một lúc sau, trong điện rộng chỉ còn lại hai bọn ta.

Ta ngơ ngác nhìn vị tiểu thái giám đang bưng khay kia.

Hắn ta chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, dung mạo tuấn tú, sắc mặt còn mang theo một chút nhợt nhạt không khỏe mạnh.

Hắn ta chậm rãi bước đến trước mặt ta, thấy ta nhưng không quỳ, chỉ ngồi xổm trước mặt ta, nhìn thẳng vào ta.

"Cẩn Phi nương nương, nô tài Trần Tam."

Hai mắt ta đỏ ngầu, cổ họng khó khăn nuốt xuống, gần như không nói nên lời.

Chủ bộ Tuy Ninh huyện, Trần Tân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!