Chương 8: (Vô Đề)

Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.

"Hôm qua Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, lệnh cho ta thẩm tra vụ án này."

Ta cầm đơn kiện trong tay, tố cáo hàng chục tội của Nghiêm Cao Dật. Tham ô hối lộ, biển thủ tiền cứu trợ thiên tai, sai gia nô hành hung, chỉ riêng tội trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ, trong một năm đã có hàng chục người đến kiện.

"Nghiêm Cao Dật, ngươi có biết tội của mình không!"

Dưới công đường, tiếng người ồn ào.

"Phì! Cẩu quan! Hàn Thanh thiên, đánh c.h.ế. t tên cẩu quan này!"

"Hàn Cẩn! Ngươi có biết tội của mình không!"

Một giọng nói vang dội át cả tiếng ồn ào của đám đông.

Thừa tướng cầm thánh chỉ màu vàng rực, từ bên ngoài đi vào.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

"Nữ tử Hàn Văn Cẩn, mạo danh huynh trưởng, nữ giả nam trang, thi đỗ làm quan. Hàn Văn Cẩn! Phạm tội khi quân lớn như vậy, ngươi có biết tội của mình không!"

Như sấm nổ giữa trời quang, tất cả mọi người đều bị chấn động đến ngây người.

Đám đông im lặng một lúc rồi bùng nổ những tiếng bàn tán ồn ào.

"Nghĩa là sao, là nữ à? Hàn Thiếu khanh là một nữ nhân?"

"Ồ, thật hay giả vậy, nữ nhân làm quan, còn ra thể thống gì!"

Thừa tướng cười lạnh một tiếng, bước sang một bên, nhường chỗ cho người đằng sau. Người đó mặc áo màu xanh, đang nhìn ta cười khổ.

"Muội muội, ngươi mạo danh ta, giấu ta thật đau khổ."

Là thứ huynh của ta, Hàn Cẩn thật sự.

"Người đâu, bắt nàng ta lại!"

Bên cạnh có quan binh ùa đến, ta nắm chặt lòng bàn tay, trừng mắt nhìn Thừa tướng.

"Ta muốn gặp Hoàng thượng."

Thừa tướng ném thánh chỉ vào tay ta, ánh mắt nhìn ta đầy tự mãn và châm biếm.

"Tự mình xem đi, thánh chỉ còn có thể giả được sao? Hàn Cẩn, ngươi đã đánh giá sai tầm quan trọng của mình trong lòng hắn ta, cũng đánh giá sai tầm quan trọng của ta. Bây giờ đã chơi hỏng rồi phải không? Ha ha ha ——"

Ta run rẩy tay mở thánh chỉ ra, chữ viết bay bướm, là do Thẩm Tinh Hà tự tay viết.

Ta đã cược sai, thua trắng.

15

Người ta vẫn nói thiên gia bạc tình, ta chưa từng mong cầu Thẩm Tinh Hà thật lòng với mình, nhưng ta cũng không nghĩ hắn ta sẽ muốn lấy mạng ta.

Khi ta được đưa đến chợ rau, người vẫn còn choáng váng.

Thừa tướng ra lệnh cho người ta tháo búi tóc của ta, ta mặc một thân áo tù màu trắng, tóc tai bù xù, dung mạo nữ tử hiện rõ.

Trước mắt đông nghịt dân chúng, mọi người bàn tán không ngớt, ánh mắt bọn họ nhìn ta không còn sự kính trọng như ngày trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!