Chương 13: (Vô Đề)

Mỗi lần ra khỏi cung, ta đều đến thăm Ngụy đại nương. Hiện giờ gia đình bà ấy có cuộc sống tốt hơn nhiều, đã mua được nhà ở ngoại thành kinh thành.

Bà ấy không cần lao động vất vả nữa, nhưng vẫn không chịu ngồi yên, trong nhà có một vườn rau, quanh năm trồng đầy rau xanh mơn mởn.

Ta như thường lệ đến nhà bà ấy lấy rau, tình cờ thấy bà ấy đang đánh tôn nữ.

Tiểu nha đầu chỉ mới sáu bảy tuổi, gương mặt tròn trịa, ngọc tuyết đáng yêu, đang nằm lăn ra đất khóc lóc om sòm.

"Cháu không muốn đi học, không đi học đâu!"

"Bọn họ nói trước đây nữ tử không cần đi học, chỉ cần ở nhà thêu thùa là được rồi. Hu hu, tất cả đều tại Hoàng thượng không tốt, chính là Hoàng thượng bắt nữ tử đọc sách, nàng là kẻ thù của cháu, nàng là người xấu, là kẻ xấu xa!"

Ngụy đại nương vội vàng tiến lên bịt miệng cô bé.

"Con bé này hiểu gì chứ, không biết đã có bao nhiêu người phải c.h.ế. t để đổi lấy ngày hôm nay. Đọc sách, đọc sách có gì không tốt? Không biết một chữ, bị người ta bán đi còn phải đếm tiền giúp!"

Càng nói càng tức giận, bà ấy giơ tay đánh thêm mấy cái vào lưng cô bé.

Ngụy đại nương —

Ta cất tiếng gọi, bà ấy quay đầu nhìn thấy ta, hoảng sợ quỳ xuống đất.

"Hoàng thượng, đứa nhỏ không hiểu chuyện, xin Hoàng thượng tha tội."

Ta lắc đầu, đưa cho bà ấy cành trúc vừa tiện tay bẻ.

"Dùng cái này mà đánh."

Trần Tân đứng bên cạnh khẽ bật cười.

"Đúng là nên đánh, thượng phương trúc tiên, sau này cứ dùng cái này để dạy dỗ hài tử."

Tiếng khóc vang dội của cô bé vang khắp sân.

Gào khóc thảm thiết, đầy khí lực.

Không hiểu sao, nghe còn êm tai hơn cả những tiếng cười dịu dàng kia.

Ngoại truyện (Góc nhìn của Chương Gia)

Cả đời này ta chỉ yêu một người.

Nàng tên là Hàn Văn Cẩn, là nữ tử tốt nhất trên đời này.

Ta yêu sự thông minh lanh lợi của nàng, yêu dáng vẻ tinh nghịch khi nàng tự đắc.

Bọn ta đính hôn từ nhỏ, nói tới không ngại chê cười, ta đã cho người làm một cuốn lịch, mỗi ngày một trang, khi xé hết, nàng sẽ là tân nương của ta.

Ta đếm đi đếm lại số trang trên cuốn lịch, khi xuất chinh, mang theo bên mình.

Ta ở biên ải chịu đựng suốt mấy năm, nhìn cuốn lịch dày dặn mỏng đi. Ta không giấu nổi sự phấn khích trong lòng, ta sắp được về nhà rồi, A Cẩn đang đợi ta trở về cưới nàng.

Ngày về đến nhà, mẫu thân lại nói với ta, bọn họ đã từ hôn với Hàn gia.

Ta tức giận không thể kiềm chế, đó là lần đầu tiên ta nổi giận với mẫu thân. Bà hoảng sợ, tìm dây định treo cổ, ta đành phải dỗ dành bà.

Ta không tìm được A Cẩn, ngày hôm sau vào triều lại nhìn thấy nàng trên triều đường. Nàng mặc quan phục màu xanh lục, ánh mắt nhìn ta xa cách lại lạnh lùng.

Ta biết, có lẽ ta sắp mất nàng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!