Chương 12: (Vô Đề)

Ta khinh thường âm mưu quỷ kế, ngưỡng mộ quân tử cao khiết. Nhưng cuối cùng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn quỷ quyệt để đánh bại đối thủ.

Ta thở dài một tiếng, rút từ bụng ra một chiếc gối mềm ném xuống đất.

"Đứa trẻ này cũng đã bầu bạn với ta mấy tháng, Trần Tân, mang đi chôn cất chu đáo đi."

Trần Tân bật cười.

"Được, cho ngươi chôn cùng ba thỏi bạc."

Trong một ngày, Hoàng hậu bị phế, Thừa tướng bị cách chức điều tra. Đài cao mà Nghiêm gia tốn hàng chục năm xây dựng, từ đây sụp đổ ầm ầm.

Hai tháng sau, ta được sắc phong làm Hoàng hậu.

Thẩm Tinh Hà đã suy sụp một khoảng thời gian, toàn thân toát ra cảm giác mệt mỏi như ngày tàn. Thời gian hắn ta ngủ trong điện ta càng ngày càng nhiều, đại đa số công văn đều do ta thay mặt xử lý.

"Hoàng thượng, tinh thần ngươi như vậy thật không ổn, ngày mai lên triều, hay là để thần thiếp cùng đi với ngươi?"

Thẩm Tinh Hà cụp mắt tựa vào trên giường, nghe vậy ngẩng mắt nhìn ta một cái.

Cũng được.

Hạ thư ghi lại, lúc đó Đế phát ban không thể thiết triều, chính sự đều quyết định bởi Thiên hậu. Mỗi khi Thượng ngự triều, Thiên hậu buông rèm sau ngự tọa, mọi chính sự lớn nhỏ đều tham dự, trong ngoài xưng là nhị thánh.

Ta ngồi trong điện duyệt tấu chương, đôi khi Thẩm Tinh Hà đột nhiên lấy lại chút tinh thần.

Hắn ta đi đến sau lưng ta, vẻ mặt phức tạp nhìn ta cầm bút.

"A Cẩn, chữ của nàng đã tiến bộ."

Ta ừm một tiếng, chữ của ta hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng tính là tinh tế, không thể so sánh với trước đây.

"Luyện ra được thế nào vậy?"

"Chỉ là mỗi ngày treo ngọc thạch ở cổ tay, siêng học khổ luyện mà thôi."

Thẩm Tinh Hà nhìn vết đỏ trên cổ tay ta, thở dài thườn thượt.

"Đôi khi trẫm cũng hối hận vì đã giam nàng trong cung. A Cẩn, nếu nàng là nam tử cũng có thể làm Tể tướng, an bang định quốc."

Ta quay người nhìn hắn ta, cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ tay hắn ta.

"Không sao, ta như vậy cũng rất tốt mà, Hoàng thượng."

Đã giam rồng dưới đầm, nhốt đại bàng trong lồng, thì phải chịu kết quả bị cắn trả.

Trần Tân vẫn đang ở Tân giả khố chờ ta, ta không thể để hắn ta đợi quá lâu.

Ta đi đến bên lư hương mạ vàng, thêm một miếng long diên hương vào, nhìn làn khói trắng lượn lờ bay lên, tản ra thành làn sương mỏng.

Thẩm Tinh Hà càng thêm mệt mỏi, đi lên giường lật người nằm ngủ.

23

Thẩm Tinh Hà bệnh đến mức không thể dậy nổi, ta đón Trần Tân từ Tân giả khố ra, đường hoàng dẫn bên mình hầu hạ.

Ngày hôm đó, Thẩm Tinh Hà đột nhiên vùng vẫy ngồi dậy, run rẩy chỉ về phía Trần Tân.

"Trẫm nhớ ra rồi, là ngươi, ngươi là người bên cạnh tiên Hoàng hậu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!