Chương 1: Phần 1

1

Ta tên là Hàn Cẩn. Vào năm thứ ba làm Thị độc tại Hàn lâm viện, thân phận nữ giả nam trang của ta đã bị Hoàng thượng phát hiện.

Hắn ta cúi người nhìn ta, giơ tay vây ta trước án thư.

"Hàn Cẩn, tội khi quân — đáng chém."

Tim ta đập loạn nhịp, lập tức lùi sang một bên, quỳ xuống đất.

"Ngày mai thần sẽ dâng tấu từ quan, xin Hoàng thượng tha mạng."

Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, lòng ta bồn chồn lo lắng. Một lát sau, giọng nói lạnh lùng khàn đục vang lên từ trên đầu.

"Trẫm có thể tha cho ngươi một mạng, thậm chí có thể để ngươi tiếp tục làm quan."

Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, một bàn tay đã nắm lấy cằm ta.

"Hàn Cẩn, trẫm đã để ý ngươi từ lâu rồi—"

Ngón cái của hắn ta chậm rãi vuốt ve dưới hàm ta, tim ta rung lên dữ dội.

Hoàng thượng kéo ta đứng dậy, đè ta lên án thư chất đầy tấu chương. Ta nhìn chằm chằm vào hắn ta, những ký ức hai mươi ba năm qua lướt qua trong đầu như đèn kéo quân.

Mười năm đèn sách khổ luyện, mùa đông ôm băng, mùa hè nắm lửa, ta liều mạng leo lên, không muốn khuất phục dưới bất kỳ nam nhân nào. Nhưng không ngờ, dù đã đến được Kim Loan điện, ta vẫn phải đối mặt với số phận giống như mọi nữ tử khác trong thiên hạ.

Nhìn gương mặt hắn ta cúi xuống gần, trong lòng ta bỗng bùng lên một ngọn lửa.

"Hoàng thượng, thần muốn phạm thượng."

Lồng n.g.ự. c Thẩm Tinh Hà rung lên, phát ra tiếng cười trầm đục. Hắn ta một tay kéo đai lưng ta ra, một bên cúi đầu hôn ta.

"Được, ái khanh muốn phạm như thế nào?"

Bốp!

Một cái tát vang dội, kim quan của Thẩm Tinh Hà lệch sang một bên, trên mặt in năm dấu ngón tay đỏ ửng.

Ta học hành gian khổ nhiều năm, để có được nét chữ mạnh mẽ, ngày ngày treo đá nặng trên cổ tay khi luyện viết, sức tay lớn hơn nữ tử bình thường nhiều.

Thẩm Tinh Hà bị ta đánh ngẩn người, trợn mắt nhìn ta hồi lâu, giận đến bật cười.

"Tốt, Hàn Cẩn, không hổ là Trạng nguyên lang của trẫm, có cốt khí."

Hắn ta giơ tay nắm lấy cổ ta, ta mới nhận ra, hắn ta là Đế vương nắm quyền sinh sát, ta thực sự không cần thiết phải mất mạng vì chuyện nhỏ này.

Ta cụp mắt, nhắm mắt lại như cam chịu số phận, môi truyền đến cảm giác ấm áp. Thẩm Tinh Hà đè ta lên bàn, ta nghiêng đầu, ngửa cổ lên, mũ ô sa rơi xuống đất, tóc xanh tán loạn khắp bàn.

Ta thấy những tấu mình viết trong ba ngày rơi xuống đất, nghiên mực đổ bên cạnh, văng đầy mực đen đặc.

Học thành văn võ nghệ, bán cho Đế vương gia. Không hiểu sao, mắt ta bỗng ngấn lệ.

"Người bị đánh là trẫm, nàng khóc cái gì?"

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Bàn tay Thẩm Tinh Hà di chuyển trên lưng trần của ta, vuốt ve từng tấc từng tấc xương sống lồi ra.

"Người đời đều nói Hàn Thị độc khí khái đầy mình, quả thật không sai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!