Chương 40: Dạ Oanh Than Khóc Lệ Nhòa Máu Tươi 9

Giọt máu đỏ tươi rơi vào giữa vực sâu đặc quánh, nhỏ xuống gương mặt của Vernes.

Thần linh không phát hiện ra.

Hắn nhắm mắt lại, yên tĩnh nằm trong vực sâu, v**t v* một cái đầu lâu đầy vẻ trân quý.

Khuôn mặt điềm tĩnh yên lặng tựa như một pho tượng mãi mãi không được để người khác quấy rầy.

Đám vật chất tăm tối động đậy muốn chiếm lấy giọt máu ngon lành kia, nhưng lại chần chừ chỉ dám cuồn cuộn tại chỗ, không dám tiến lên.

Ngay cả bọn chúng cũng biết, lay tỉnh thần linh là một tội lỗi.

Thần sẽ không tỉnh lại lần nữa.

Từ khi hắn phát hiện tất cả những suy nghĩ xấu xa đều sinh ra từ đáy lòng mình thì đã quyết định yên lặng cùng vực sâu.

Chỉ cần hắn còn tỉnh thì sẽ sinh ra d*c v*ng, vì d*c v*ng mà rời khỏi vực sâu.

Vật chất trong vực sâu sẽ cùng hắn tiến xuống nhân gian.

Sau khi nhảy xuống, hắn đã quyết định chỉ có thể chấp nhận kết cục cùng sống cùng chết với vực sâu.

Hắn có thể vì kích động trong giây lát mà hóa thành chim, hóa thành tượng thánh, hóa thành thần tử.

Thế nhưng hắn không thể dùng thân phận thật sự mà hạ xuống thế gian một lần nữa, vì một linh hồn mà hủy diệt muôn vàn linh hồn khác.

Hắn vốn không nên mở mắt ra lần nữa.

Cho đến khi trái tim bất ngờ hẫng một nhịp.

Khi thần linh tỉnh lại, hắn giơ tay lên ôm ngực.

Gương mặt hắn không cảm xúc, ngước mắt nhìn dòng chảy đen thui đặc quánh, lông mi khẽ run lên, hầu kết chuyển động, ngón tay co rút.

Con ngươi màu trà của hắn lúc sáng lúc tối theo từng nhịp th* d*c của hắn, cuối cùng tối sầm lại giống như màu đen tuyệt vọng dưới vực sâu.

Rất giống hắn, không phải sao?

Đám chất lỏng đậm đặc đột nhiên sôi trào, tựa như những cơn sóng lớn giận dữ cuốn sạch mọi thứ rồi bắn lên vô số bọt nước.

"Tại sao phải kiêng dè những thứ lặt vặt như thế? Ngươi vốn dĩ chỉ để ý một linh hồn."

Âm thanh trong vực sâu nói như vậy.

"Không biết đội ơn những linh hồn ngu xuẩn kia đi, bằng không cứ để cậu ta chết, chôn cùng đám còn lại cũng tốt đấy."

Bọn chúng còn nói như vậy.

Giây tiếp theo, trong vực sâu đã không còn một bóng người.

Trên bầu trời xuất hiện một vầng sáng, đó chính là cánh cửa vực sâu đang mở ra.

Đám vật chất lao đến rất nhanh, vọt lên và chen chúc với nhau, nỗ lực thoát khỏi vực sâu để thỏa sức làm càn.

Nhưng chúng bị chặn lại tại chỗ.

Cánh cửa kia không phải phong ấn của cây thần, không phải thứ giam cầm thần linh.

Ngàn vạn vật chất nóng chảy ngưng tụ cùng nhau, nháy mắt bị trừ khử tan tành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!