Chương 16: Giấc Mơ Sáng Suốt

"Morren."

Phảng phất như đang có người đang gọi tên mình, Morren khó khăn nhấc mi mắt lên.

Cả người cậu ướt đẫm, gò má tím bầm, ngay cả trên lông mi cũng đọng lại một tầng sương giá.

Nhiệt độ trên quần áo thấp đến mức đông cứng lại, đã mất đi công dụng chống lạnh mà bọn chúng vốn nên có.

Cảm giác bức bách khi bị nghẹt thở truyền tới, Morren ho khan, nôn ra một ít nước còn tồn tại trong ngực và bụng, sau đó theo bản năng giơ tay lên, lau đi khóe miệng bẩn thỉu còn dính nước.

Hô hấp yếu ớt cuối cùng cũng hơi ổn định lại.

Ý thức cuối cùng của cậu dừng lại tại khoảnh khắc ngã xuống cái hồ này, khi cậu liều mạng giãy giụa nhưng càng ngày càng bị lún sâu hơn.

Một người không biết bơi như cậu cuối cùng vẫn bị chìm xuống nơi đây.

Mọi chuyện cần phải kể từ lúc cậu bị buộc phải rời xa người nhà vào ngày hôm qua.

Dân di cư đến từ phương Bắc đột nhiên phát động chiến tranh.

Quân lính của bọn họ đã quen với tiết trời băng giá, ở nơi thời tiết tồi tệ thế này mà vẫn rất sung sức, công lực rất mạnh, đông nghịt như đàn châu chấu di cư*, cướp bóc phóng hỏa, vét sạch mọi thứ ở vùng đất của Morren.

Morren theo người nhà chạy trốn đến vùng sông hồ ở các vùng phụ cận.

Không ít người đã làm vỡ lớp băng mỏng manh, cho nên họ bèn tính toán chèo thuyền trốn sang một vùng đất khác.

Nhưng sau đó, trong lúc mọi người đang ngồi thì con thuyền xảy ra vấn đề.

Vì không muốn để mọi người bị liên lụy bởi vì giằng co với nhau tại chỗ, Morren buộc phải chia xa người nhà, tự mình dũng cảm xuống thuyền.

Không ngờ được, còn chưa tách rời được bao lâu, binh lính phía sau đã có dấu hiệu đuổi kịp tới đây.

Morren không còn cách nào khác, nhanh trí nhảy xuống dưới hồ, vốn định núp ở gần bờ, náu mình trong chốc lát.

Ai ngờ rằng, nước dưới hồ quá lạnh, cậu không điều khiển được tay chân, dần dần chìm xuống nước.

Đầu Morren đau nhức như muốn nứt ra.

Cậu ôm đầu, chậm rãi ngồi dậy trên mảng đá lớn mà ban nãy mình vừa nằm, hắt xì một tiếng, đầu óc vì thế mà chấn động vang lên vài tiếng "ong ong".

"Morren."

Ai đang gọi cậu thế?

Cậu mờ mịt ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện ra khung cảnh trước mặt có chút huyền ảo.

Bầu trời mang một màu hồng nhạt, trên trời có từng con cá ngựa vui vẻ bay lượn.

Mặt trời được thay thế bởi một quả táo khổng lồ, cây cối xung quanh đều chỉ là những nét bút được phác họa thành những hình dáng mờ ảo.

Khung cảnh không chân thực như thế này trông giống như cậu đang nằm mơ vậy.

Mà có một người phụ nữ đang đứng trước mặt của cậu.

Nàng sở hữu một gương mặt đầy khí chất, xinh đẹp nhưng đượm buồn.

"Morren, ta là thần giấc mơ Narovella."

- Nàng lên tiếng một lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!