Diệp Huân không để ý tới tính hướng của mình lắm, cũng chưa bao giờ cố ý giấu diếm người khác, nhưng nghe ba chữ bạn trai cũ từ một nam sinh suy cho cùng không hề quen thuộc này vẫn cảm thấy không dễ chịu gì.
Hắn gạt tàn thuốc vào cống thoát nước bên ngoài quán ăn vặt:
"Ờ, anh ta tới làm gì?"
Kha Dương duỗi thắt lưng, nhớ lại một màn sáng nay vẫn thấy phát sợ vậy mà Diệp Huân bình thản hơn cậu tưởng rất nhiều, y như bọn họ đang nói về bạn gái cũ của hắn vậy:
"Cũng không làm chuyện quá đáng gì, nói muốn gặp anh một chút, ôm ấp sờ s0ạng gì đó, tôi đạp anh ta vào sô pha nên cuối cùng ôm cái ly chạy lấy người rồi."
Đập anh ta?
Diệp Huân chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ, Vu Chiêu dám động tay động chân với hắn…. Nhưng mà xem ra Vu Chiêu trong lời Kha Dương không hề nói đùa.
"Không, tôi không dã man vậy nhưng mà không nghĩ tới nên bị dọa quá trời." Kha Dương nhớ lại giọng nói có chút ưu thương của người kia trước khi rời đi,
"Tôi thấy anh ta chắc không tìm anh nữa đâu."
Diệp Huân im lặng, không tìm nữa?
Nếu là người khác, hắn tin, nhưng là Vu Chiêu thì không thể, kẻ này không phải loại người có thể từ bỏ dễ dàng như thế.
"Tôi xử lý vậy được không? Nếu không thì anh nói gì đi, lần tới tôi sẽ chú ý, đừng để như lần tôi tới nhà anh là được….." Kha Dương nhìn Diệp Huân quay đầu liếc cậu một cái liền ngậm miệng, không cần nói cũng biết chuyện ăn cơm lần đó cậu làm chẳng ra sao.
"Nếu anh ta còn tới cậu cứ trốn đi."
Diệp Huân thấy Tần Vĩ đứng ở đầu ngõ trưng vẻ mặt nghiêm túc,
"Tôi phải về cục, mai giao ban tôi tới trường tìm cậu."
"Ừ, sáu giờ đi, tôi đi chơi bóng một lát."
Diệp Huân không biết nên nói cái gì cho tốt, tố chất tâm lý đứa nhỏ này mạnh quá rồi, tình huống vậy mà còn muốn đi chơi bóng.
Hắn đi hai bước rồi dừng lại:
"Tôi nói này, dọn cái phòng bừa bãi kinh thiên động địa kia của cậu một chút đi, bừa tới mức này mà cậu chịu được à?"
"Không đâu, kém xa Ngốc Tam Nhi."
Kha Dương vui vẻ, mắt híp lại, đinh tai trái lóe sáng,
"Tại anh chưa thấy phòng nó thôi, đó mới là cảnh giới tối cao, tôi không dọn ba năm năm năm cũng không được vậy đâu."
"Cậu có thể đừng tổ lái câu của tôi đi chỗ khác được không, tôi nói chuyện dọn phòng với cậu, đừng lái qua Ngốc Tam Nhi," Diệp Huân nhìn cậu, vẻ mặt tươi cười cùng làn da màu mạch khỏe mạnh khiến người ta không biết phải làm gì,
"Cậu tưởng đang đối phó sư phụ mình hả."
"Sư phụ tụi tôi mặc kệ chuyện phòng ốc," Kha Dương thấy Tần Vĩ đi tới nên không nói chuyện với Diệp Huân nữa, xoay người đi đường khác chỉ để lại bóng lưng phất phất tay,
"Chuyện nhỏ thôi, xin ngài yên tâm, khi về tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
"Thân thích của cậu hả?"
Tần Vĩ nhìn bóng lưng lắc lắc lư lư của Kha Dương, nếu đây là đứa nhỏ nhà anh, anh nhất định chạy qua dọn dẹp rồi dạy luôn một chập.
"Anh dựa vào cái gì mà kết luận như vậy."
Diệp Huân cũng thoáng nhìn theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!