Cái ngõ nhỏ nào? Tần Vĩ mở cửa xe cảnh sát ra, phố Đinh Gia có tới bốn ngõ nhỏ mà cái vị Diệp Huân ngồi như núi thái sơn bên cạnh còn không xác định được đó là cái ngõ nào.
Em không biết.
Diệp Huân dựa vào cửa kính xe, hắn thật sự không biết nhà Kha Dương ở ngõ nào, chưa đi được tới đầu ngõ đã bị đổi trở về,
"Phố Đinh Gia nhiều ngõ vậy saoo?"
"Có cả thảy bốn ngõ nhỏ, lỡ nhiều hơn thì sao?"
Tần Vĩ đỗ xe vên đường,
"Diệp thiếu gia ngài muốn tìm ai, anh đi hỏi thăm cho."
Em đi, Diệp Huân mở cửa xe nhìn lướt qua bên cạnh,
"Anh ngồi yên đây đi."
Ven đường có hàng quầy vặt, một bác gái ngồi phía trong dỗ cháu, Diệp Huân đi qua mua bao thuốc,
"Bác gái, tôi muốn hỏi thăm một người."
Hỏi thăm ai?
Bác gái vừa nghe lời này thì quay lại thấy Diệp Huân mặc cảnh phục cùng xe cảnh sát phía sau liều bật người đưa đầu lại, ngó ngó cái núm giả trong tay đứa cháu, đè thấp giọng:
"Chỗ chúng tôi xảy ra chuyện gì hả?"
Không có, Diệp Huân khoát khoát tay,
"Không có chuyện gì hết, việc tư thôi."
"Ầy, việc tư à, vậy cậu hỏi đi tôi quen nơi này lắm, cơ bản đều biết hết."
"Bác biết đứa nhỏ tên Kha Dương không?" Diệp Huân hỏi một câu rồi đột nhiên bất an, hắn vô cùng muốn gặp Kha Dương muốn biết chuyện phát sinh trên người mình hai ngày nay, nhưng giờ chân tướng đến trước mắt lại sinh ra kháng cự, trời biết có chuyện gì đang xảy ra, cho dù hai người có gặp nhau cũng chưa chắc phát hiện chân tướng.
Kha Dương à… bác gái kéo dài giọng, trên mặt có biểu tình không rõ, đưa tay chỉ chỉ ngõ đối diện,
"Là đứa nhỏ nhà lão Kha đi, ở cạnh cái đê trong ngõ, đi một đoạn là tới, nhà họ ở tuốt phía trong… Đồng chí cảnh sát, Kha Dương phạm pháp hả?"
Không có.
Diệp Huân nhìn thoáng qua bác gái đang tràn ngập mong chờ,
"Tôi đã nói là việc riêng."
"Kha Dương mà có việc riêng với cảnh sát á," bác gái hơi thất vọng nhỏ giọng lầm bầm rồi đột nhiên vỗ hai cái lên tay Diệp Huân, chỉ về con đường đối diện,
"Đó, đó là con thứ ba của Kha gia, Ngốc Tam Nhi, cậu tìm nó là được nói nó dẫn đi cho."
Diệp Huân quay đầu nhìn thấy Ngốc Tam Nhi ngậm mấy tờ tiền mặt ngó xe cảnh sát của bọn họ, trong lòng hắn hơi khó chịu, đứa nhỏ này ngốc thật à, không thấy dơ sao?
Ngốc Tam Nhi… bác gái chống lên quầy kêu lớn nội lực mười phần lưu loát, khiến cho màng nhĩ của Diệp Huân phát đau,
"Có cảnh sát muốn kiếm anh của mày nè…."
Có cảnh sát kiếm Kha Dương!
Ngốc Tam Nhi ngậm tiền, trợn mắt nhìn Diệp Huân đang đi về phía mình, trong đầu nhảy ra một câu – Kha Dương giết người? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!