Chương 66: (Vô Đề)

Mẹ hắn im lặng cả phần ba giờ không nói được lời nào chỉ có thể trợn mắt nhìn Diệp Huân mà nhếch miệng, hồi lâu sau tay bà có cảm giác được nâng lên mới hay hắn đang cầm tay mình.

"Diệp Huân, mắc gì con chọn giờ này để nói hả, con thấy rối chưa đủ sao." Bà lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi nói, bà nghĩ đến đứa con tài giỏi của mình, hắn là tất cả hy vọng, là tâm huyết, là ký thác mà bà dốc vào, đột nhiên lại đúng lúc này nói rằng người mình thích là đàn ông càng khiến bà rối loạn hơn cả chuyện của Lý Đan.

"Con vốn dĩ không định nói ra, giờ nói vậy chính là muốn nói trước với mẹ," Diệp Huân ôm vai mẹ,

"Con tuyệt đối không cưới Lý Đan, nói ba đừng nhắc chuyện này nữa."

Mẹ hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại:

"Chuyện này mẹ sẽ tìm thời gian nói với ông ấy, nhưng mà… Trước đó mẹ muốn gặp người mà con thích cái đã."

"Đợi qua lúc này đi ạ, em ấy đang bận."

Diệp Huân bình thản trả lời, sau khi nói ra chuyện này rồi hắn coi như đặt tảng đá trong lòng xuống, cho dù thái độ của cha mẹ thế nào thì đối với hắn đều không sao hết.

Bận? Nó bận cái gì? Mẹ hắn nhíu mày.

Thi đại học ạ. Lúc Diệp Huân nói mấy chữ này ra thì trong lòng nhẹ thở dài, lần thi đại học này không phải Kha Dương bịa ra đâu.

Mẹ hắn run lên, nhìn vào mặt hắn:

"Là đứa nhỏ ở nhà con đấy hả? Là nó sao?"

Vâng.

"Trời đất thánh thần ơi…" Mẹ hắn bóp trán,

"Nó là vị thành niên phải không!"

"Dưới 16 tuổi mới là vị thành niên," Diệp Huân vỗ vỗ lưng mẹ mình,

"Con biết chuyện này khiến mẹ khó chấp nhận được, nhưng đó là sư thật không đổi được, dù không phài là em ấy cũng không thể là Lý Đan."

So với tưởng tượng của Diệp Huân, mẹ hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, ngoại việc bà lo về tuổi tác của Kha Dương tì không nói nhiều về những mặt khác, hai người im lặn hồi lâu, bà mới ngẩng đầu nhìn hắn:

"Diệp Huân, con từ nhỏ cho dù ba mẹ có nói gì làm gì cũng không khiến con dễ dàng thay đổi quyết định, lớn rồi cũng vậy, công việc cũng vậy,…"

"Dạ, con biết mình đang làm gì mà, mỗi chuyện con đều rõ ràng cả." Diệp Huân nhẹ nhàng trả lời, hắn biết rõ hậu quả chuyện mình sắp làm.

"Trước kia mẹ từng nghĩ tới nhưng không dám nghĩ nhiều," mẹ hắn vẫn còn bóp trán,

"Cho dù cha mẹ chấp nhận hay không con cũng sẽ không thay đổi, mẹ biết chuyện thế này không thể chỉ một câu là đổi được… Lời này mẹ nói cũng không tình nguyện lắm, nhưng mà…. Con vui vẻ là được rồi."

Mẹ…

"Con hạnh phúc là được rồi." Mẹ vỗ vai hắn rồi dùng sức nhéo nhéo mấy cái, xoay người đi về phía cầu thang.

Cảm ơn mẹ ạ.

Diệp Huân nhìn bóng dáng của mẹ biến mất ở cầu thang chợt cảm thấy hơi chột dạ, cảm giác mệt mỏi bỗng ập tới khiến hắn lung lay suýt đứng không vững.

Hắn chống tay lên tường hồi lâu, hai mắt nhập nhòe nổi đom đóm, hắn cắn môi đi về phía phòng bệnh của Kha Dương, thân thể hắn rất tốt nhưng sau vài ngày chịu áp lực lớn không ngừng hắn đã hơi không chống đỡ nổi.

Ngốc Tam Nhi dựa vào đầu giường Kha Dương ngẩn người, nó nhìn thấy Diệp Huân vào thì nhíu mày:

"Diệp ca, em xin anh đó, anh về ngủ đi được không? Coi anh kìa… Nhìn còn thảm hại hơn cả Dương ca nữa."

"Không sao đâu, lúc anh ở trường thì huấn luyện hàng ngày còn mệt hơn nữa kìa," Diệp Huân đến ngồi xuống bên giường nhìn Ngốc Tam Nhi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!