Lý Đan tỉnh rồi.
Bác sĩ kiểm tra cho cô thì tất cả đều bình thường, chỉ có không thể nói chuyện mà bác sĩ cũng thể xác định là cô không thể nói hay không muốn nói.
Tóm lại sau khi tỉnh dậy cô cứ nằm lẳng lặng ở đó, ăn được uống được nhưng không muốn gặp người khác cũng không lên tiếng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cháu nói cho cô biết biết đi Diệp Huân," mẹ Lý Đan kéo Diệp Huân ra khỏi phòng bệnh, nắm chặt tay hắn không buông,
"Bác sĩ nói có thể do bị k1ch thích, cháu k1ch thích gì nó hả? Cháu nói cho cô biết đi!"
Diệp Huân không ngủ một đêm, từ lúc cha mẹ Lý Đan đến đây hắn đã bị hay nhà vây lấy hỏi han cả đêm, giờ trong đầu hắn chỉ có một khoảng trống rỗng, nếu hắn còn khả năng tự hỏi tự nghĩ thì người duy nhất hắn muốn nhắc tới là Kha Dương đang nằm trong phòng quan sát.
"Cháu thật sự không biết," cả tối nay hắn chỉ có một câu trả lời này, giờ hắn mệt tới mức muốn cắm đầu xuống đất không tỉnh lại nữa, Cháu…
"Trước hết đừng có gấp," ba Lý Đan coi như còn bình tĩnh, hai nhà quan hệ không tệ, ấn tượng của ông với Diệp Huân cũng rất tốt hắn không phải kẻ sẽ làm phụ nữ bị thương tổn,
"Bác sĩ có nói là sẽ hồi phục, chúng ta cãi nhau cũng không được gì, chi bằng chờ Tiểu Đan khôi phục rồi hỏi cũng không muộn."
Nhưng mà… Mẹ Lý Đan còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thoáng qua chồng mình thì lại do dự không nói nữa.
"Nếu Diệp Huân thật sự làm chuyện tổn thương Tiểu Đan," mẹ hắn mở miệng cau mày nhìn Diệp Huân, mắt tràn đầy lo lắng,
"Chúng tôi nhất định…"
"Mặc kệ nó có làm cái gì hay không," ba hắn vẫn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng cắt ngang mẹ hắn, mặt mày lạnh lẽo dọa người, ông từ đầu tới cuối không liếc mắt nhìn hắn một cái nào,
"Cho dù tình huống Tiểu Đan thế nào thì đều là do con bé theo nó mới xảy ra chuyện, nó phải chịu trách nhiệm."
Diệp Huân vốn cúi đầu nhìn sàn nhà trân trối vừa nghe mấy lời này liền ngẩng phắt lên nhìn ba mình.
Hắn không biết ba mình kêu chịu trách nhiệm cái gì nhưng nhìn biểu cảm của mẹ thì lập tức đoán được ý của ông.
Không có khả năng.
Ngốc Tam Nhi trốn học, lúc nó gọi điện xin phép thầy tỏ ra vô cùng lo lắng mà thầy giáo chỉ biết địa chỉ nhà cũ, trước kia tới nhà còn có cha mẹ mà giờ hay rồi, không có ai cả.
Nó chạy đến bệnh viện tầng quan sát bệnh lập tức thấy Diệp Huân nhưng không qua chào hỏi. Bên cạnh Diệp Huân có vài ba người nữa, chắc là người nhà của Lý Đan.
Ngốc Tam Nhi và Diệp Huân liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lướt luôn qua nhau, lúc này nó chỉ có thể làm như không quen biết hắn, nếu để hai nhà biết trong phòng quan sát còn có một người chưa tỉnh nữa thì không biết việc này phải nói thế nào mới phải.
Nó đứng ngoài cửa nhìn vào, Kha Dương vẵn nằm đó trên người cắm mấy ống truyền dịch.
Tình hình này làm nó tới lúc đầu Diệp Huân bị ba nó chụp một cái hồn phách không về được, y như thế này, cơ thể bình thường nhưng vẫn bất tỉnh.
Ngốc Tam Nhi tì đầu lên cửa kiềm chế xúc động muốn khóc, Dương ca anh đâu rồi?
Lý Đan chuyển sang phòng bệnh đơn ở tầng dưới, Diệp Huân chạy việc xong mới rút được chút thời gian lên lầu.
Bên kia sao rồi?
Ngốc Tam Nhi đứng ngoài cửa phòng quan sát.
"Vẫn vậy, nhưng coi như đã tỉnh," Diệp Huân nhìn vào trong một chốc,
"Bác sĩ nói với anh buổi chiều có thể chuyển Kha Dương đến phòng bệnh thường, đợi người đi hết đổi ngay."
"Diệp ca, em muốn hỏi một câu không may lắm."
Ngốc Tam Nhi lặn lẽ nhìn hắn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!