Chương 63: (Vô Đề)

Cuộc sống hàng ngày của Lý Đan rất đơn giản, sáng đi tập thể dục hoặc đi bơi, trưa về nhà ngủ một giấc, chiều đi dạo  phố, uống cà phê với bạn bè lâu lâu có thể đi trò chuyện với mẹ Diệp Huân.

Từ lúc gặp mặt Diệp Huân thì ý định đến nhà hắn càng mãnh liệt, ăn cơm chiều xong không có gì làm cô bèn gọi  điện cho mẹ hắn nói sẽ qua tán gẫu. Cô thích nghe bà kể về hắn, chuyện lúc nhỏ lúc đi học rồi khi đi làm, nghe hoài không chán.

Tuy rằng Diệp Huân rất lạnh nhạt với cô nhưng người luôn được con trai vây quanh từ nhỏ như cô mà nói một người ứng phó qua loa rõ ràng không hề hứng thú gì mới có sự hấp dẫn nhất.

Hai ngày này cô tính cách hẹn hắn đi quán bar, người đàn ông này sau khi say rượu sẽ có bộ dạng thế nào đây? Lý Đan vừa lái xe vừa mỉm cười.

Muốn gặp mẹ Diệp phải tới nơi Diệp Huân ở, Lý Đan ở bên ngoài tiểu khu nhìn thoáng qua hiện giờ mới là giờ cơm chiều, đương nhiên cô không có trùng hợp tới mức gặp được hắn lúc này.

Đang lúc tưởng tượng gương mặt luôn lạnh nhạt cùng khóe môi không hề gợn sóng của hắn cô bỗng thất thần, tới khi quay đầu nhìn đường lớn phía trước bỗng nhiên có người đàn ông đứng cách mũi xe không tới một mét.

Người này khom lưng nhìn về phía xe của cô, không biết là sợ tới choáng váng hay có lý do gì khác mà đứng yên đó.

Tốc độ lái của cô không cao nhưng nếu bị đụng trúng ở khoảng cách này vẫn rất nghiêm trọng, cô hét lên một tiếng đạp mạnh vào thắng xe, cơ thể theo quán tính đổ về phía trước rồi bị đai an toàn kéo ngược lại nên có hơi hoa mắt.

Lý Đan ngẩng đầu nhìn về phía trước đổ mồ hôi lạnh đầy mình, người đàn ông kia đã không thấy nữa.

Trời ơi! Phản ứng đầu tiên của cô là rướn người rung tay mở khóa nhảy xuống xe, Trời ơi……

Đầu xe không có ai, Lý Đan hơi sửng sốt rồi nhanh chóng cúi người nhìn vào gầm xe, chính cô cũng không thể tin nổi là không thấy gì cả.

Không thấy người đàn ông đó.

Lý Đan đứng thẳng dậy bước về cạnh xe mà nghĩ, mình bị viễn thị sao?

"Cô gái, có làm sao không?" Bảo vệ tiểu khu bước tới hỏi thăm, Hư xe à?

… Không có, Lý Đan nhíu mày chỉ vào trước xe,

"Tôi mới thấy có người đứng trước xe sau đó không thấy nữa… Anh có thấy ai không?"

"Không có, hay là cô nhìn nhầm rồi?"

Bảo vệ nhìn nhìn bốn phía, tiểu khu không gần đường lớn nên người qua lại rất ít hơn nữa giờ vẫn đang trong thời gian làm việc nên xung quanh không có bất kỳ kẻ nào.

Lý Đan lắc đầu, cô cười xin lỗi với bảo vệ rồi mở cửa lên xe, gặp quỷ rồi chứ sao lại thế?

Cho ta mượn… dùng một chút.

Khoảnh khắc Lý Đan lên xe dường như có người nói rất khẽ bên tai cô.

Cô giật mình định quay đầu lại thì cảm thấy lạnh cả người. Ngay lập tức cái lạnh đó lan từ cổ tràn ra khắp người, cô cảm nhận cái lạnh này như từ xương toát ra rét buốt đến tê cứng tay chân, tầm nhìn của cô cũng biến thành màu đen mọi thứ trở nên thật mơ hồ.

"Có thể giúp tôi một chút không?"

Lý Đan đứng sững bên cửa xe một hồi rồi chậm rãi quay đầu về phía bảo vệ,

"Giúp tôi đỗ xe vào bãi nhé, tôi cảm thấy hơi khó chịu."

"… Được, cô muốn vào à?"

Phải, ánh mắt Lý Đan thẳng tắp,

"Ta phải… gặp một người bạn… lấy một món đồ…"

Ngoài cửa yên tĩnh, không có tiếng đập cửa hay quát tháo gì cả.

Từ sau khi Diệp Huân đóng cửa lại ba người cứ đứng im ở phòng khách nhưng không nghe được tiếng động nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!