Chương 6: (Vô Đề)

Diệp Huân vẫn quyết định ra ngoài, không có tiền thì nghĩ biện pháp khác, cùng lắm kiếm điện thoại công cộng gọi xong ghi nợ, dù sao kẻ dọa người là Kha Dương chứ không phải mình, nếu xảy ra vấn đề khi khảo hạch thì có trưng mặt ra cũng không giải quyết được gì.

Lúc hắn đi ngang qua sân thấy lão bán tiên ngày hôm qua đang quơ quơ cánh tay như bơi lội. Diệp Huân sửng sốt đứng lại nhìn, lão già này chuyên nghiệp ghê, mới lập xuân có một tháng mà không sợ lạnh hay sao mà sáng sớm đã nhảy nhót bồi dưỡng nghiệp vụ.

"Ra ngoài à?" Kha Lương Sơn chậm rì rì hỏi, gã còn chưa hỏi kỹ biểu hiện ngày hôm qua của Kha Dương, một giấc này ngủ không ngon chút nào, đứa nhỏ này có chỗ kỳ quái nếu như không phải cậu cố ý hẳn là gặp chuyện rồi.

"Phải." Diệp Huân không muốn nhiều lời, đáp xong liền bước ra ngoài sân, hắn không có hảo cảm với mấy kẻ giả thần giả quỷ.

"Đi đâu." Kha Dương Sơn dừng động tác, hỏi với theo.

"Đi dạo thôi."

"Làm bài tập buổi sáng chưa?"

Bài tập buổi sáng? Diệp Huân dừng lại bên cửa, hắn nghe không hiểu ý tứ này bèn quay đầu lại nhìn lão già kia. Lão già bước nhanh tới, không đợi Diệp Huân đoán ra gã muốn làm gì đã xông lên tóm cánh tay hắn: "Nhóc con mi càng ngày càng kỳ cục…"

Kha Lương Sơn vừa múa Thái Cực, hai tay chống đất làm như ảo thuật nên tay dính không ít bụi đất, một cái kéo tay này khiến  Diệp Huân theo phản xạ hất mạnh cánh tay, trong lòng đầy khó chịu.

"Đây là ý gì hả?" Kha Lương Sơn bị cái hất này làm cho sững người.

"Không có gì." Diệp Huân vốn chẳng có ý gì cả nhưng tay lão già một miếng đen một miếng trắng thật sự khiến cả người hắn khó ở.

Ngốc Tam Nhi ở một bên ngạc nhiên, Kha Dương này nếu nói tính tình tốt thì không tới nhưng chỉ cần không làm chuyện quá đáng thì cậu rất ít khi nổi giận, đừng nói với sư phụ càng kính trọng, màn này chính là lần đầu nó thấy sau mười năm.

Diệp Huân xoay người rời sân, Ngốc Tam Nhi rượt theo kêu Dương ca liền bị Kha Lương Sơn kéo lại.

"Để cho nó đi." Kha Lương Sơn có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Kha Dương đi ra đầu ngõ, gã chưa từng thấy thân hình thẳng tắp như vậy của cậu, "Tối qua hai đứa có nói chuyện với nhau không?"

"Có tám chút chút." Ngốc Tam Nhi có hơi không cam tâm rướng người nhìn qua, "Sao vậy ạ?"

"Nó có nói gì không?"

"Chả nói gì hết, anh ấy không muốn nói thì người khác chỉ có thể nghẹn họng chờ thôi," Ngốc Tam Nhi nghĩ nghĩ, "Anh ấy nói mình không phải Kha Dương, trước kia cũng giả bộ vậy mà…Chỉ là…"

"Chỉ là cái gì." Kha Lương Sơn quay sang nhìn Ngốc Tam Nhi.

"Nói tới giả bộ thì giả quá giống rồi."

Kha Lương Sơn trầm mặc một lát rồi cười lạnh hai cái: "Ta thấy chuyện này không đúng rồi."

"Ba là ba ruột của con," Ngốc Tam Nhi nghe mấy chữ này lại nhìn biểu tình trên mặt Kha Lương Sơn, sau lưng liền tuôn ra mồ hôi lạnh, nó dựa vào tường viện, "Dọa con ruột vui lắm à!"

"Với lá gan lớn cỡ hạt đậu xanh như con còn không bằng một phần mười của Kha Dương," Kha Lương Sơn ngó Ngốc Tam Nhi, gã nuôi con ruột với mấy đồ đệ chung một chỗ, cũng không hề nuông chiều quá đáng sao lại nuôi ra đứa nhỏ hở một chút liền bị dọa run cầm cập chứ, "Cả ngày lẽo đẽo sau mông Kha Dương như người hầu, không học ra chuyện gì hết."

"Ngài đừng có xem thường con, con theo anh ấy luyện can đảm cho gan đậu xanh đó, không tệ đâu."

Diệp Huân tới thành bắc nhưng không hề quen thuộc nơi này, đây là phố nhỏ Đinh Gia cái gì đó đó, ngay cả tên gọi cũng không thông, lượn vòng cả nửa ngày mới ra được đầu ngõ, dọc đường không hề thấy chỗ nào có thể gọi điện thoại được.

Hắn bước nhanh, chỉ có thể tìm từng chút một. Không biết Kha Dương bên kia tỉnh chưa, nếu tỉnh, không biết cậu ta xử lý thế nào, một học sinh trung học mười bảy mười tám tuổi nếu lỡ nhiệt huyết dâng trào chạy tới cảnh cục đi làm giúp hắn, nghĩ thôi cũng đặc sắc.

"Sai rồi." Một âm thanh vang lên phía sau Diệp Huân.

Diệp Huân dừng lại, lúc tới đâu có ai, hắn quay đầu.

Không có ai, ngõ nhỏ vắng tanh kéo dài phía xa đến ngã rẽ vẫn không bóng người. Hắn lắc đầu đi tiếp, cái quỷ gì không biết.

"Sai rồi." Âm thanh kia lại vang lên, "Về đi."

Diệp Huân bỗng thấy thân thể nặng nề, cảm giác giống y như cái hôm rượt tên trộm học sinh, rất mỏi mệt, nửa bước cũng đi không nổi nên dừng lại: "Ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!