Chương 49: (Vô Đề)

Lúc Diệp Huân ngồi vào xe thì hơi ngập ngừng rồi mới nhăn mặt khởi động xe, Kha  Dương ngồi bên người liếc trộm một cái rồi nhanh chóng quay nhìn đuờng phía trước: "Không thoải mái ạ?"

"Không," Diệp Huân nhìn qua cậu, "Thắt dây an toàn."

Sau khi Kha Dương cài khóa xong mới do dự nói thêm một câu: "Thật ra để em đi mua đồ ăn về là đựơc mà…"

"Được rồi, không sao đâu," Diệp Huân chỉnh loa, "Lúc cần cậu hầu hạ tôi sẽ nói."

"Vâng ạ." Kha Dương dựa vào ghế không nói nữa, cả người cậu như nhũn ra không biết vì mới làm chuyện hao tinh lực trước đó hay do đối diện với Diệp Huân đang tập trung thì có hơi chột dạ.

Vết thương trên cổ bị cậu cắn nhìn thấy rất rõ, dù không còn chảy máu nhưng vẫn in sâu hai hàng răng ửng đỏ. Kha Dương hối hận, cậu không nghĩ mình có thể xúc động tới mức làm ra chuyện như vậy, vết thương này ít nhất  phải mất mấy ngày mới lành lỡ như người khác nhìn thấy thì Diệp Huân giải thích sao đây.

"Vết thương đó," Kha Dương chỉ chỉ cổ Diệp Huân, "Anh mặc cảnh phục có che được không ạ?"

"Ngài nghĩ sao?"

"… Nếu anh không thích thì cắn lại em một cái đi, cắn trên mặt cũng được."

"Không khó chịu," Diệp Huân cười rồi nhìn cậu, "Đây là chuyện riêng của tôi, ai quản được."

Người Kha Dương mềm đi, cơ thể Diệp Huân cũng không thoải mái lắm nên hai người tùy tiện tìm một quán cơm ở gần để ăn cho xong. Kha Dương cảm thấy ý thức của mình còn xoay mòng mòng ở chuyện mới xảy ra nên ăn cơm mất tập trung mà cứ ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Huân, chuyện mình muốn làm cứ làm như vậy, cảm giác không chân thật chút nào.

Cho đên khi hắn nói ngày mai đi tụ họp với bạn bè, cậu tự ăn tối đi thì cậu mới phục hồi tinh thần.

"Tụ họp bạn bè?"

"Ừ, lần trước nói với cậu rồi mà, Lữ Đông về rồi nên đi tụ tập bạn cũ thôi."

"Anh còn muốn gặp anh ta sao ạ?" Kha Dương nhăn mặt, cậu không lo Diệp Huân sẽ xao động khi gặp Lữ Đông mà chỉ là không muốn hắn lại khó chịu trong lòng khi nhìn thấy anh ta, cậu vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt cô đơn cùng đau khổ khi nói về chuyện cũ của hắn đây này.

"Không phải gặp cậu ấy, là tụ họp." Diệp Huân sửa lại.

"Giống bữa trước sao ạ? Anh mà còn như vậy là em không thèm đi rước đâu." Kha Dương níu áo, hoảng hốt.

"Không đâu," Diệp Huân ngừng đũa nhìn cậu, "Chẳng phải hiện giờ tôi đang thử với cậu sao, còn chưa biết được hay không mà, nhưng giờ thì nhờ ngài mai ở nhà học hành giùm tôi."

"… Anh thấy ghét," Kha Dương cúi đầu ăn tiếp, tuy lời của Diệp Huân không xác định gì nhưng vẫn khiến lòng cậu rất hưởng thụ, cậu cũng không nhất định phải ở chung một chỗ, cậu chỉ cần sự bắt đầu là được, cái khác không cần nghĩ nhiều, "Anh có thể đừng lấy chuyện học hành ra sát phong cảnh được không ạ?"

"Hồi nữa về tôi lập kế hoạch cho cậu, còn có nửa năm nữa thôi, cậu có thể thi vào một trường trong tỉnh không, đừng làm tôi thất vọng."

"Được, nghe theo anh hết."

"Còn nữa, cậu phải hiểu rằng đây là chuyện của cậu, cậu làm cho chính mình, không phải cho tôi."

Kha Dương nghe giọng Diệp Huân bỗng nhiên trở nên nghiêm túc cũng buông đũa xuống, còn dùng sức gật đầu: "Vì chính em, em biết rồi."

Cậu ôm hắn ngủ nguyên một đêm, dán dính còn hơn keo dán chó làm hắn bị siết tỉnh mấy lần.

Hắn nhìn cậu lúc ngủ vẫn còn nhíu chặt mày bèn dùng tay vuốt nhẹ nhàng, không biết cậu mơ thấy gì nhưng chắc chắc không hề vui vẻ.

Diệp Huân trợn mắt nhìn trần nhà, hơi thở của Kha Dương lướt qua cổ hắn chạm vào vết thương nơi đó, hắn cảm thấy không thể hiểu nổi, không ngờ có một ngày mình lại để cho một đứa trẻ nhỏ hơn mình bảy tám tuổi dùng cách như vậy tiến vào… Hắn nhấc chân còn hơi tê chắc do cậu dùng sức đè ép khi làm, thở dài, điên rồi.

Tay Kha Dương vẫn còn đặt còn đặt trên lưng hắn, hắn nghiêng người sờ dọc tay cậu rồi lật nhẹ cậu lại thành nằm thẳng, sau đó hắn chống tay nhìn người còn đang ngủ say không tỉnh và chạm nhẹ lên môi người kia.

Đứa nhỏ này, nếu bị hắn đặt dưới thân sẽ có bộ dáng như thế nào? Mình sẽ rất dịu dàng, sẽ không làm đau em ấy. Diệp Huân cúi đầu hôn lên môi rồi luồn tay vào trong quần cậu.

Trêu chọc mấy cái thì hơi thở của Kha Dương thay đổi, nghiêng đầu giật mình nhè nhẹ, Diệp Huân nở nụ cười rút tay về, quả nhiên vẫn ở giai đoạn nhạy cảm nhất, chọt mấy cái đã có phản ứng rồi.

Lúc Kha Dương tỉnh dậy vào buổi sáng Diệp Huân đã đi tới chìa ra một tờ giấy: "Kế hoạch, nhìn coi được không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!