Lời nên nói đều nói hết rồi, lúc Kha Dương ngã lên giường cảm thấy khối đá đè nặng trong lòng đã bị đập nát thành công, tuy mấy lời cuối của Diệp Huân vẫn y như đá vụn ghim vào nhưng cứ coi như không còn gì trở ngại.
Giống lời mình đã nói, ông chịu hết, cậu phải tạo ra một bắt đầu, còn những chuyện sau đó không cần tính toán nhiều, biết có bắt đầu là được nghĩ nhiều phiền nhiều.
Diệp Huân nằm ở cạnh cậu, rất an tĩnh, tại hắn uống rượu nên ngủ rất nhanh còn nghiêng đầu qua gối của cậu, Kha Dương hôn nhẹ lên khó miệng rồi lần tay vào chăn nắm lấy tay hắn, cậu hướng mặt đối diện mới chịu nhắm mắt ngủ.
Đối với cậu mà nói, ngày mai là ngày hoàn toàn mới, hy vọng với Diệp Huân cũng y như vậy.
Một đêm này ngủ vô cùng an ổn, thẳng đến hừng đông không một giấc mộng.
Nhưng khi tỉnh dậy Kha Dương cảm thấy cả người nhũn ra, đầu óc choáng váng, vai trái hơi đau, không biết có phải do ngủ say quá nên sai tư thế rồi không. Cậu trở mình qua bên trái rồi mở mắt, vì Diệp Huân nằm bên trái kế bên tường nên thường việc đầu tiên cậu làm là nhìn qua hắn cái đã.
Thế mà hôm nay cậu quay nhìn xong lập tức ngơ người, bên trái không có Diệp Huân chỉ có tường.
Cậu trợn mắt nhìn vách tường cả buổi mới bật ra được một câu trong bụng, không phải chứ!
Kha Dương nhanh chóng quay qua bên phải, có một người đang nằm, nhưng không phải Diệp Huân…
"Em… Đệch… A a a…."
Trước kia Kha Dương cùng Diệp Huân đổi hồn rất nhiều lần, đổi đi đổi lại cũng không có cảm giác gì hơn nữa bọn họ chưa từng chạm mặt mà toàn nhìn qua gương hay để kẻ khác nhìn mình.
Thứ cảm giác quỉ dị này thật sự hình dung không nổi mà, cậu mở to mắt nhìn chính mình còn ngủ say sưa trên gối nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Cậu nhìn mình như nhìn người xa lạ hồi lâu mới lấy tay đẩy đẩy.
Mình, à không, Diệp Huân nhíu nhíu mày, lầm bầm mấy tiếng rồi trở mình ngủ tiếp. Kha Dương nhìn các biểu tình trên mặt mình, cậu thấy quá thần kỳ khi Diệp Huân điều khiển cơ thể mình… Qúa thần kỳ.
Cậu lại vươn tay đẩy tiếp, lần này Diệp Huân bị đẩy tỉnh, chậm rãi mở mắt.
Kha Dương vừa cười với hắn vừa phất tay: "Buổi sáng tốt lành ha thiếu niên, nói cho anh nghe tin tức thần kỳ nè, chúng ta bị đổi nữa rồi."
Kha Dương buồn cười nhìn hai mắt mình trợn tròn, rất thú vị.
Diệp Huân nhỏm dậy nhìn cậu trong sững sờ chừng một phút rồi lấy tay sờ sờ trên mặt, sau đó hắn ngã lại xuống giường kéo chăn qua trùm đầu, rồi hất chăn ra: "Không phải sư phụ cậu nói không đổi nữa sao! Chuyện này là thế nào!"
"Sư phụ em nói là tạm thời thôi… Không có nói vĩnh viễn không đổi…" Kha Dương nghe giọng nói của mình do người khác nói ra, thấy hơi lạ lẫm, "Em cũng đâu biết đây là chuyện gì đâu."
Diệp Huân lấy di động dưới gối ra xem thời gian, hắn từ từ ngồi dậy rồi thở dài: "Bó tay rồi, cậu đi làm thay tôi, hôm nay không tuần tra mà ngồi văn phòng thôi… Tôi đi học."
"Sao vai anh còn đau vậy?" Kha Dương cử động vai trái, có thể giơ tay nhưng động tới vẫn đau.
"Không sao đâu, cả đêm nằm im thế đấy, sáng ra vận động chút là tốt lên thôi," Diệp Huân quay đầu nhìn cậu nhưng quay đi rất nhanh, nhìn mặt mình nói chuyện chắc chỉ có sinh đôi cùng trứng mới quen được, "Cậu kiềm chế giùm đi, mấy ngày nữa tôi thi vào đội Phòng ngừa bạo động, thi thể lực đó, bị thương nữa là tạch luôn."
"Yên tâm, em cẩn thận hơn anh nhiều." Kha Dương xuống giường.
Ngốc Tam Nhi hôm nay dậy rất sớm, nó đứng trong sân thấy Kha Dương đi ra, la lên: "Dương ca, sáng nay đi ăn mì đi."
"Tôi không phải Dương ca của cậu," Diệp Huân nhìn nó một cái, "Tôi là Diệp ca."
Ngốc Tam Nhi đứng hình một lát, ánh mắt này quả nhiên không giống ánh mắt thường ngày của Kha Dương, nó nhìn Diệp Huân theo ra phía sau rồi đột nhiên vỗ đùi một cái: "Không phải chứ, hai người lại đổi à!"
"Ừ, đổi rồi, không biết tại sao nữa," Kha Dương thở dài đi tới bên cạnh nó, "Hôm nay đi học chung với Diệp ca của em đi."
Ngốc Tam Nhi nhìn Diệp Huân đứng cạnh mình mà nói chuyện bằng giọng điệu của Kha Dương, cả buổi sau nó mới nói được một câu: "Dương ca, chắc em thần kinh luôn rồi…"
"Tôi mới phát điên này," Diệp Huân xách cặp sách lộn xộn của Kha Dương, "Hai đứa làm bài xong chưa, đừng kêu tôi tới trường rồi mới chép bài tập đó."
"Em làm rồi, lát anh cho Ngốc Tam Nhi chép là được." Kha Dương cúi đầu chỉnh sửa cảnh phục trên người Diệp Huân, mỗi lần cậu nhìn thấy bộ đồng phục này là lập tức thấy mình y như tội phạm đuối lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!